Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 215
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:01
Lượt xem: 5
“Nói đúng ra thì...” Kha Mỹ Ngu thản nhiên: “Tôi là vợ Ứng Yến đấy, đương nhiên điệu nhảy mở màn phải do tôi với anh ấy cùng nhảy!”
“Cô, là cô...” Lúc này Đường Huyễn mới nhớ ra cô gái kiêu ngạo, xinh đẹp năm đó đã lớn lên, trở thành dáng vẻ kiều diễm như này.
Anh ta vừa tức, vừa hận, đôi mắt tối lại, trong lòng nghĩ đủ cách để cướp cô khỏi người Ứng Yến sau đó bắt nạt đủ đường.
Mọi người đều không nén nổi bất ngờ, chưa từng nghe nói tổng giám đốc Hướng định hôn sự cho con trai nhỏ, dù cho đứa nhỏ không theo họ cha nhưng Ứng Yến càng lớn càng nổi trội, thân phận, địa vị sớm đã không còn là kẻ đáng thương, đồ con hoang như lúc mới được đón về nhà rồi.
Vì thế hôn sự của anh không thể so với cậu chủ đường đường chính chính của tập đoàn Đường thị Đường Huyễn nhưng nó cũng tuyệt đối không thể lặng lẽ không chút tiếng động.
Lúc mọi người nhìn Kha Mỹ Ngu bằng ánh mắt nghi ngờ, thiếu niên thân hình thon dài, gương mặt tuấn tú từ góc tối bước ra, ánh mắt lạnh lùng tiến lên túm lấy tay Kha Mỹ Ngu, một tay khác thay cô lau bánh kem dính trên môi, cưng chiều khẽ cười: “Không biết công chúa xinh đẹp này có cho tôi vinh hạnh được nhảy cùng một điệu không?”
Kha Mỹ Ngu kiêu ngạo hếch cằm, liếc xéo Đường Huyễn tức đến tròn người ra, cô gật đầu: “Được chứ!”
Mọi người lần lượt nhường chỗ, âm nhạc vang lên, Ứng Yến dẫn Kha Mỹ Ngu cũng nhảy.
Hai người như đôi bướm tung tăng, bước chân nhẹ nhàng theo quy luật, trong lúc nhảy nhẹ nhàng, linh hoạt, giống như không phải họ phụ họa cho âm nhạc mà là âm nhạc vì họ mà sinh ra.
Xong một điệu nhảy, đợi đôi tình nhân nhỏ rời đi, mọi người mới hoàn hồn lại, sau đó hưng phấn cùng bạn nhảy nhảy múa.
“Anh có phải đồ ngốc không.” Kha Mỹ Ngu sốt ruột kéo anh, đi thang máy lên đài quan sát theo chỉ dẫn của người hầu, sau đó lật tung hòm thuốc, băng bó cho anh: “Đã bị thương rồi thì phải băng bó cho xong đã chứ! Máu nhỏ tong tong thế này mà còn dám nhảy với em!”
Trên biển, mùi cá tanh nồng nặng nề, lại thêm Ứng Yến dẫn cô đi nhảy lúc ngược gió nên Kha Mỹ Ngu chìm đắm trong điệu nhảy không phát hiện ra.
Đợi khi cô ngửi được mùi m.á.u tanh thì Ứng Yến lại ngang ngược kéo cô nhảy đến cuối cùng, kể cả cô phản kháng, nhéo eo anh anh vẫn như con sói nhỏ không buông tay.
Bây giờ Ứng Yến ngoan ngoãn hơn nhiều, anh cúi đầu lặng lẽ nhìn cô bận rộn vì mình, đợi cô băng bó xong, sắp chống eo nổi bão với anh.
Anh lập tức nói: “Anh, đây là lần đầu tiên người nhà tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, chuyện có ý nghĩa kỷ niệm như nhảy mở màn, anh chỉ muốn cùng em hoàn thành.”
Lửa giận của Kha Mỹ Ngu biến mất phân nửa.
Cô bĩu môi: “Có như thế thì anh cũng phải có mạng để chống đỡ đã chứ, lỡ như...”
“Phì phì.. không có lỡ như gì cả.” Cô vội quay đầu qua phì phì hai tiếng, trong lúc anh cười, cô tiếp tục vờ hung dữ: “Anh còn có mặt mũi mà cười sao! Lần nào em thấy anh, anh có bao giờ bình an khỏe mạnh không?
Anh không thể để em thoải mái, thanh thản nằm mơ một giấc mơ có đồ ăn ngon sao?”
“Lần sau anh sẽ chú ý.” Ứng Yến khẽ cười, gật đầu đồng ý.
Kha Mỹ Ngu nhìn anh: “Anh không đau à?”
Đứa nhỏ mới mười một, mười hai tuổi đã có thể chịu đựng nỗi đau này sao?
“Quen rồi.” Anh thản nhiên nói.
Kha Mỹ Ngu lập tức đau lòng. Trong đầu cô bất giác hiện lên cuộc sống bi thảm của Ứng Yến, mẹ mất sớm, cha ham mê quyền thế, lại còn đa tình, chỉ quan tâm đến mình chứ nào có lo cho con riêng.
Anh ăn nhờ ở đậu trong nhà họ Đường, cả ngày sống dựa vào mẹ kế và anh trai, đến cả sự ưu tú cũng không thể thể hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-215.html.]
Xung quanh anh cũng toàn là đám con cháu nhà giàu được chia cấp theo bối cảnh và gia thế, trong bụng ai cũng đầy âm mưu, nào có mấy người thật lòng muốn qua lại với anh?
Kha Mỹ Ngu lại liên tưởng tới mình ở đời sau không hề để ý đến cảm nhận của anh mà còn ra sức dằn vặt, cô đột nhiên chột dạ, hổ thẹn không thôi.
Nói thực lòng, khi tận thế sắp đến, vì quá xinh đẹp, nên lúc nguyên tắc xã hội sụp đổ, suýt nữa cô đã gặp phải chuyện bất hạnh, là anh cứu cô, sau đó vẫn luôn bảo vệ cô.
Nếu như không phải cô chọc giận anh, Kha Mỹ Ngu cảm thấy Ứng Yến vốn sẽ không động đến mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù sao, cô chua xót nghĩ, dù sao anh cũng có người trong lòng rồi.
Kha Mỹ Ngu to gan đưa tay xoa tóc anh, mặc dù anh xịt keo giữ tóc nhưng tóc vẫn rất sạch sẽ, mềm mại, giống như con cún lớn.
“Ứng Yến, thi đại học xong, anh đi lính đi! Lục đục tranh đấu như này không hợp với anh, trong quân doanh anh mới có thể tùy ý đổ mồ hôi, tìm một đám bạn có thể giao phó mạng sống!”
Ứng Yến quay đầu, nắm lấy móng vuốt không an phận của cô, đặt trong lòng bàn tay chơi đùa: “Em thích quân nhân à?”
Kha Mỹ Ngu vội gật đầu, hai mắt còn sáng lấp lánh, cô cười: “Đương nhiên rồi, trong lòng mỗi cô gái đều có ước mơ làm vợ quân nhân đấy, đàn ông oai phong, đĩnh đạc, nhiệt huyết, tràn đầy cảm giác an toàn, ngầu lắm!
Hơn nữa tận thế đến rồi, có thân thủ linh hoạt, thân thể cường tráng mới là vương đạo.”
“Được thôi.” Anh gật đầu.
“Hả? Anh đồng ý à?” Kha Mỹ Ngu chớp mắt, đại lão nghe lời thế từ bao giờ đấy?
Thực ra cũng có rất nhiều đàn ông có ước mơ làm quân nhân nhưng mơ là mơ, thực là thực, ai có thể chịu được nỗi khổ hai năm làm tân binh? Ai có thể nhẫn nhịn được cô độc và cuộc sống đơn điệu?
Huống chi anh còn là cậu chủ sống an nhàn, sung sướng.
Ít nhất thì trước đây Kha Mỹ Ngu cũng không ít lần giựt giây bảo đám bạn nam đi làm lính nhưng họ đều kiên quyết kháng cự khiến cô tiếc nuối khi bản thân không có anh trai làm lính.
Ứng Yến cười để cô gái nhỏ mỏng manh, mềm mại gối lên vai mình, một tay khác vòng qua eo cô, thỏa mãn hít hương thơm trên người cô.
Một năm anh chỉ được gặp cô một lần, mỗi lần cũng chỉ là giấc mơ ngắn ngủi đẹp đẽ.
Nếu không phải những người khác cũng có ký ức lặt vặt về cô, anh còn cho rằng cô là bạn gái do mình ảo tưởng ra.
Thấy cô một lòng một dạ suy tính cho mình, trong lòng Ứng Yến chua xót trước nay chưa từng có, anh hận không thể đưa toàn bộ thế giới đến trước mặt cô, chỉ xin cô có thể ở lại thêm một lát.
“Đây là nhà họ Đường, ông ta, ông ta là con rể nhà họ Đường, anh chỉ là người ngoài. Anh muốn dùng ba năm để học xong cấp hai và cấp ba, sau đó trực tiếp thi vào trường quân đội.”
Ứng Yến nói kế hoạch của mình: “Phải học nhiều thứ mới có thể phát huy được tác dụng lớn trong quân ngũ. Ở chỗ đó, dù quyền thế nhà họ Đường có lớn hơn nữa cũng không thể nhúng tay vào cuộc đời anh.”
Kha Mỹ Ngu mím môi, trong lòng mềm thành một mớ hỗn độn.
Đừng thấy bề ngoài lão đại mạnh mẽ, ngang ngược, lạnh lùng nhưng trước khi được phủ thêm lớp gang thép, anh cũng là một con nhím đáng thương, không thể không dựng lông nhọn lên để bảo vệ phần bụng mềm mại.
Cô nghĩ tới bản thân cứng đầu ở kiếp trước, sau đó đầu cô lại nhói lên, mà cô lại không thể thoải mái nói với lão đại rằng không cần lo cho cô.
Suy nghĩ duy nhất là bây giờ cô bầu bạn bên cạnh đại lão, để anh nhìn thấy bản thân cô nỗ lực như thế, ít nhất cũng đảm bảo được an toàn của mình khi tận thế tới.
Thấy cô gái nhỏ đau lòng nhìn mình, muốn nói lại thôi, Ứng Yến không nhịn được ôm cô dỗ dành: “Vu Nhi, hôm nay là sinh nhật anh, mặc dù ông ta đã tổ chức cho anh một buổi lễ long trọng nhưng đây không phải điều anh mong muốn.
Anh biết ông ta muốn dùng nó làm cái cớ để mở rộng mạng lưới quan hệ làm ăn.”