Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 282
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:14
Lượt xem: 7
“Vậy cứ nói với em thôi.” Anh lấy bừa một tờ giấy tờ nhà đất: “Đây là tứ hợp viện bốn sân của đại quan tam phẩm, hậu hoa viên có một cái ao, dưới đất là một Bảo Tàng Khố, là do bậc thầy cơ quan lợi hại nhất đến nhà chế tạo.”
Kha Mỹ Ngu nghe hơi sửng sốt, rốt cuộc bản thân được bảo vệ tốt quá, không ngờ đấu đá nội bộ trong tiểu thuyết đã diễn ra trên thực tế.
“Vậy họ không phát hiện Bảo Tàng Khố à?” Cô tò mò hỏi.
“À, em nghĩ khoa học kỹ thuật phát triển chắc chắn có thể vượt qua trí tuệ của người dân cổ đại nhỉ? Cũng không đúng, có lúc trí tuệ của người cổ đại lại thắng hiện tại, chỉ là đánh rơi trong con sông lịch sử dài mà thôi. Giống như có một nhóm người ở cổ đại, cố tình chế tạo Bảo Tàng Khố cho quan to quý nhân, mục đích chính là né tránh hết tất cả kiểm soát.”
Ứng Yến giải thích khẽ bên tai của cô.
Vơ vét hết thợ mộc của cả nước đương nhiên không bình thường. Mỗi người đều có tay nghề gia truyền riêng nên chế tạo Bảo Tàng Khố cảnh giới tối cao là được, người chế tạo cũng thể nào phá vỡ!
Nhà họ Tần tiền muôn bạc biển, đương nhiên cũng không mời thợ mộc bình thường.
Nhà họ Tần có thể truyền dạy muôn đời, tài sản tích lũy ngày càng nhiều, đương nhiên chủ nhà không thể mời hạng người bình thường được. Họ đều lựa chọn nhà bình thường để xây dựng cơ quan Bảo Tàng Khố, hơn nữa nhà kế bên cũng có một cửa vào khác, hoặc là cơ quan ở ngoài nhà.
Tóm lại có từng lớp bảo vệ, trứng gà không bỏ trong một giỏ, dù thế nào cũng không để hậu nhân nhà họ Tần chán nản. Tài sản nhà họ Tần dự trữ có thể đợi một vị chủ nhà nhìn xa trông rộng!
Kha Mỹ Ngu không có khái niệm cụ thể về tài sản của nhà họ Tần. Có điều một xấp giấy tờ nhà đất rất dày, chỉ thu tiền thuê nhà thôi đã đủ để cô leo lên đỉnh cao cuộc đời, lại được gánh thêm lần nữa.
Vốn dĩ cô còn định đấu tranh giống như nữ chính sống lại trong truyện niên đại hoặc là xuyên việt. Ở ẩn trước năm 78, sau đó tìm cơ hội làm ăn, sự nghiệp phát triển, ít nhất có thể mở được một cửa hàng thời trang nữ. Với ánh mắt thiên kim nhà giàu của mình, quần áo được phối ra chắc chắn sẽ có khí thế đẳng cấp, đắt tiền phổ biến, thừa sống một cuộc sống giàu có!
Nhưng mà quy mô nhỏ như thế không đắt bằng một căn tứ hợp viện ở thủ đô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vậy cô còn phí sức để làm gì? Đương nhiên phải xinh đẹp như hoa tiếp, ăn ngon uống ngon chơi ngon, làm một con sâu gạo hạnh phúc rồi!
Cô nghĩ như thế, Ứng Yến bật cười: “Nên chồng của em nhiều tiền, nhiều nhà. Ngày nào cũng đổi một cái, một năm chắc chắn không trùng, vợ thích cải tạo thế nào, chỉ cần em không rời bỏ anh đều được cả.”
Kha Mỹ Ngu cười phe phẩy giấy tờ nhà đất trong tay, cô hạnh phúc không ai bằng, ngủ tới tự nhiên tỉnh, đếm tiền, giấy tờ nhà đất tới tay mỏi miệng khô rồi, cũng chỉ là hoạt động giải trí nhà giàu ngút trời mới có thể trải nghiệm thôi.
“Còn hai tháng nữa mới tựu trường, anh chuẩn bị làm gì?” Sự giàu có của nhà họ Tần đã bị bại lộ, chắc chắn phải thay đổi kế hoạch của hai người.
Ứng Yến kéo Kha Mỹ Ngu ngã xuống giường: “Chúng ta có rất nhiều tiền, không bằng cứ tập trung tinh thần, làm người giàu có, tài sản sinh lời, thực hiện giá trị cuộc đời đi?”
Kha Mỹ Ngu kinh ngạc nhìn anh, đây là lý tưởng của một trùm phản diện nên có hả?
Nhưng cô vẫn gật đầu liên tục, sợ đồng ý trễ thì lý tưởng cả người ta lại trật đường ray.
“Đúng đúng đúng, người có mục tiêu thì cuộc sống mới thú vị.” Cô cười khẽ, nói: “Còn em, tâm nguyện lớn nhất là cam lòng bình thường tầm thường, giả heo ăn thịt hổ là vui nhất!”
Ứng Yến nhíu mày nói: “Vợ à, đúng lúc anh cũng nghĩ như thế. Chúng ta im lặng phát tài ăn ngon, mặc đẹp. Nhưng không để lộ tài năng trước mặt người khác.
Ai cũng hâm mộ cuộc sống của người trên cao, ai biết thật ra người được hâm mộ ấy lại hi vọng làm người bình thường.”
Kiếp trước hai người họ khá rầm rộ, hiện tại chỉ muốn làm dân đen phố phường, cuộc sống không cần phải vẻ vang nhưng chắc chắn phải có vui vẻ hạnh phúc.
Hai người nói chuyện xong đã bắt đầu loại trừ nhà trong một xấp giấy tờ nhà đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-282.html.]
Ví dụ như cái tứ hợp viện hai sân này gần thành phố đại học, nhiều nhà, hoàn toàn có thể cho cả gia đình ở. Chỗ giáp với đường chính vừa vặn là đỏa tọa phòng, có thể sửa đổi một chút để cho ông bà bán đồ, g.i.ế.c thời gian.
Thủ đô Thượng Hải là thành phố phồn vinh nhất Hạ Hoa, kinh tế đã nới lỏng hơn trước đó nhiều. Mặc dù không để tư nhân mở kinh doanh nhưng cách tiêu thụ hàng hóa đa dạng. Họ có thể lấy tư cách ký gửi của các nhà máy, mua sỉ bán lẻ, lời thì nộp lên tổ chức tám phần thuế, còn lại là phần vất vả của cá nhân.
Chỉ cần thủ tục chính quy, lại lấy được tư cách ký gửi, họ có thể quang minh chính đại mở tiệm.
“Ứng Yến, ra ăn cơm.” Ứng Hứa Huy và Ngải Ngọc Phượng thuyết phục ba người con gái cả buổi chiều, uy h.i.ế.p dụ dỗ một hồi, cuối cùng cả nhà cũng tụ tập trên bàn ăn.
Ngải Ngọc Phượng không biết nấu cơm, bình thường đều lấy cơm từ quán cơm hoặc là tiệm ăn.
Theo lời của Ứng Hứa Huy, thức ăn nhà mới gắn kết cả nhà.
Bảy người ngồi xung quanh một cái bàn tròn, trên bàn là chín món ăn một món canh.
“Tiểu Kha đúng không, đều là ít món ăn gia đình, đừng khách sáo, muốn ăn cái gì thì gắp đi.” Cuối cùng Hứa Ứng Huy cũng thấy được bộ dáng của Kha Mỹ Ngu, vậy đúng là toàn thủ đô cũng không tìm được người thứ hai, thảo nào có thể bắt hỗn thế tiểu đại vương nhà mình lại.
Kha Mỹ Ngu gật đầu, hơi rầu rĩ hỏi: “Nhìn thức ăn cũng ngon ạ, mùi màu đều đủ, chắc là vị cũng ngon nhưng mà có phải ít quá không ạ?
Mấy thứ này chưa đủ một mình cháu ăn nữa.”
Ngải Ngọc Phượng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cả bàn đầy thức ăn cơ mà, mỗi một chén một dĩa đều rất nhiều, ba mẹ con dì ăn không nhiều.
Nghe nói ở nông thôn lâu quá ăn nhiều món mặn và bánh bao dễ bị khó tiêu lắm. Mấy đứa ăn vừa vừa thôi.”
Ba người con gái của nhà họ Ứng ngồi đối diện với Ứng Yến khẽ cúi đầu.
Mặc dù anh đã đi năm năm rồi nhưng bọn họ đều biết bản lĩnh của người này. Dù là con gái nhỏ nhất cũng rất khéo léo, vốn dĩ không có phách lối khi cách một cánh cửa giống lúc nãy.
“Chuyện này cũng không phiền bác gái quan tâm.” Ứng Yến hừ lạnh: “Hai vợ chồng tôi đều thích sạch sẽ, không muốn dùng đũa ăn cơm chung trong một cái dĩa.”
Ứng Hứa Huy xém chút đập đũa lên bàn.
Ở đây sạch sẽ như vậy, rõ ràng là không thích gần gũi với họ nên mới dùng cách này làm nhục!
Rõ ràng là ông ta giận vô cùng, nhưng ai bảo thứ mình muốn nhiều quá cơ chứ, không thể có chút sơ sót nào, chỉ có thể cắn răng tiếp tục dụ dỗ tiểu tổ tông này.
“Sao từ khi đi nông thôn thì tật hơn thế này?” Ông ta nói không nặng không nhẹ, sau khi cứu vãn tôn nghiêm của mình lại nhíu mày nói với vợ: “Các người ăn ít thôi, nhân lúc còn chưa đụng đũa thì gắp một ít thức ăn vào chén đi.”
Ngải Ngọc Phượng xém chút hộc máu. Lúc nãy nói bản thân ăn ít là ganh đua giữ phụ nữ thôi, sao lại tiện lợi cho người ta thế này?
Bà ta vừa định nói nhưng đối diện với ánh mắt cảnh cáo lạnh lẽo của chồng, chỉ có thể giận dỗi gắp rất nhiều thức ăn mà các con thích, mỗi người một chén đầy.
Dù như thế, thức ăn trên bàn vẫn rất nhiều.
Ngày nào Ứng Hứa Huy cũng xã giao nhiều, không có nhiều dục vọng ăn uống lắm, ít nhất không muốn thể hiện ra trước mặt tiểu bối. Ông ta tùy tiện gắp hai miếng vào chén.
Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến nói cảm ơn là bắt đầu ăn ngay.
Động tác của họ rất tao nhã, không nhanh không chậm, không hề vội vã mở căng bụng chút nào, có thể thấy thức ăn trên bàn giảm bớt bằng mắt thường.