Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 283

Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:16
Lượt xem: 5

Đến khi người nhà họ Ứng hồi thần thì chén đĩa trên bàn đã không còn gì cả!

Họ hoang mang nhìn về bụng của hai người, sau đó Ngải Ngọc Phượng nói: “Ứng Yến, Tiểu Kha, hai đứa đã ăn no chưa? Không đủ thì dì đi nấu thêm cơm, xào vài món đơn giản cho hai đứa?

Vì hai đứa tới nên nhà chuẩn bị nhiều thịt lắm.”

Ngải Ngọc Phượng không phải là một người đơn thuần chân chính. Bà ta có thể leo lên vị trí vợ cả trong rất nhiều người phụ nữ, còn sinh ba đứa con gái nữa đương nhiên có chút bản lĩnh.

Trước kia là bà ta hơi dở, có rất nhiều cách đối phó với kẻ định, không nhất thiết phải đối chọi gay gắt, còn có thể dụ dỗ, tâng bốc!

Bản thân đã sinh ba đứa bé rồi, vóc dáng đã xấu đi, cho nên bà ta vô cùng căm ghét những người phụ nữ có tỷ lệ người đẹp.

Ngải Ngọc Phương ước gì tất cả phụ nữ đều giống như mình, không có bất cứ đường cong nào là được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu như Kha Mỹ Ngu cũng suy bại như mình, không có nhà mẹ đẻ mạnh mẽ nâng đỡ, Ứng Yến chắc chắn sẽ tìm nhà khác đúng không?

Ứng Yến lười biếng chống cằm: “Vợ ơi, ngày mai em muốn ăn gì, có thể nói thực đơn.”

Mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên, cô không khách sáo gật đầu: “Vậy cháu cảm ơn chú dì trước nhé, cháu muốn ăn sườn chua ngọt, gà thái hạt lựu xào cay, khoai tây hầm thịt bò, cá chép kho, thịt viên, rau cải chíp, giá xào thịt, dưa chuột xào thịt, khoai tây thái sợi xào thịt, trứng gà xào cà chua. Món chính thì ăn cơm đi, nếu như có bánh bao nhân đậu thì càng tốt...

Mấy thứ này đều là món rất bình thường, mọi người sẽ không làm khó dễ cháu đâu nhỉ?”

Ứng Hứa Huy nghiến răng, thấy thằng con trai lười biếng liếc xéo mình giống như đợi xem chuyện cười.

Quan hệ cha con họ không tốt, nhưng con trai ông ta, ông ta biết chứ.

Ứng Yến rất thông minh, thông minh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Nếu muốn làm mối quan hệ cha con tốt đẹp trở lại, ông ta nhất định phải hạ cả vốn lẫn lời.

“Đương nhiên.” Ông ta gật đầu cười: “Thủ đô chứ không phải các thành phố khác, ở nơi khác đừng nói là thịt bò, thịt dê, đến cả thịt gà thịt lợn cũng giới hạn số lượng cung cấp, từ sớm đã phải xếp hàng tranh nhau. Ở chỗ này của chúng ta ăn gì cũng có chỉ cần có đủ tiền là không có gì không mua được.” Ngải Ngọc Phượng cũng cười: “Sáng mai cháu đi ra chợ dạo một vòng với dì, muốn ăn cái gì thì mua cái đó về làm.

Bình thường dì với cha cháu đi làm, không có thời gian nấu cơm, toàn đến ăn ở tiệm cơm. Cháu đến cũng rất đúng lúc, làm quen hoàn cảnh trước, mua chút đồ ăn rồi ở nhà nấu cơm. Theo dì thấy cơm ở nhà ăn, hàng quán có ngon đi chăng nữa thì cũng không thoải mái bằng ăn ở nhà.

Công việc của Ứng Yến cũng có tin tức rồi, vừa nhận chức là có thể chuyển sang làm chính thức luôn. Đến lúc đó trong nhà có ba người có lương, chẳng lẽ không nuôi sống bốn cô gái mấy đứa sao?”

Kha Mỹ Ngu chớp mắt: “Dì ơi, ý của dì là cháu không cần ra ngoài làm việc, cứ ở nhà làm người giúp việc, hầu hạ một nhà lớn nhỏ các dì sao?

Lúc ở nhà, cha mẹ với các anh trai cháu còn không nỡ để cháu động tay làm việc đâu.

Dì cũng chả phải mẹ chồng thật của cháu, dì lên mặt với cháu làm gì?”

Ngải Ngọc Phượng suýt nữa tức nghẹn họng.

Thằng con kia tìm được con đần này ở đâu ra thế? Vẻ ngoài đẹp nhưng có gì nói đó, chẳng biết để ý sắc mặt người khác gì cả.

Ứng Yến cũng đồng ý gật đầu, sau đó anh quay lại nói với Ứng Hứa Huy: “Vợ tôi cưới về tôi thương, nếu trong nhà thiếu người nấu cơm giặt giũ thì trực tiếp tiêu tiền thuê đi, sao lại bắt vợ tôi làm việc của người hầu, vợ ông thì sang trọng xinh đẹp ra ngoài lên ngồi văn phòng?”

Gân xanh trên trán Ứng Hứa Huy giật giật, ông ta kiên nhẫn giải thích: “Ứng Nhi, công việc của con là do cha tiêu tốn một khoản lớn đi xin ông nội, để ông nội con tìm về cho. Con cũng biết việc bình thường thì dễ tìm nhưng công việc có thể ngồi an nhàn trong văn phòng, lại còn kiếm được lương cao khó tìm lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-283.html.]

“Kể cả con cháu của người sống trong đại viện cũng có không ít người phải xếp hàng chờ công việc kìa.

Nhà chúng ta có điều kiện để vợ con ở nhà nghỉ ngơi, sao lại phải để vợ con đi cho người khác bắt tội, quản lý?”

Ứng Yến nhún vai: “Ông nói là ở nhà nghỉ ngơi hay là bị bà mẹ chồng ở đâu nhảy ra bắt bẻ?”

Ngải Ngọc Phượng cảm thấy sự nhẫn nhịn của cả đời mình đều dùng hết trong lúc này rồi.

Bà ta mím môi: “Ứng Yến, dì biết cháu vẫn luôn có ý kiến với dì, nhưng dì với cha cháu là vợ chồng, kết hôn theo thủ tục của tổ chức. Hơn nữa lúc dì quen cha cháu, bên cạnh ông ấy không có người nào khác.

Không phải tất cả mẹ kế đều độc ác, dì không tốt nhưng cũng vẫn làm việc trong phận sự của mình.

Đây là nhà chung của chúng ta, ai có năng lực làm gì thì làm nấy, sao có thể nói nấu cơm, làm việc nhà là nhiệm vụ của một người đây?”

Ứng Yến cười vỗ tay: “Dì Ngải, câu này của dì giống tiếng người rồi đấy. Được rồi, vợ chồng bọn tôi ngồi tàu hết hai ngày, mệt nhũn người ra rồi, phiền dì thu dọn nhé.”

Nói xong, anh kéo Kha Mỹ Ngu vào phòng.

Mấy người nhà họ Ứng đứng ngây ra, trợn mắt nhìn hai người rời đi.

Nghĩ tới sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng sẽ thấy, ngày nào cũng tức giận, bọn họ không nhịn được run cả người.

Quả nhiên là tiểu tổ tông từng tung hoành khắp thủ đô, chỉ nói có mấy câu thôi đã có thể khiến họ cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ này sao gian nan quá.

“Hộ bốn, tầng bốn, đơn nguyên ba, tòa nhà số bảy, tiểu khu Huệ Dân, Ứng Yến đến ủy ban khu nhận điện thoại.”

Mùa hè ngày dài, bảy giờ rồi mà ánh nắng chiều còn chưa tắt hẳn, ánh sáng đỏ cam trải rộng như những làn khói khiến thành phố như được phủ lên một lớp màn yên tĩnh, hài hòa, dù cho có tiếng trẻ con quấy khóc, tiếng vợ chồng đấu khẩu, hàng xóm cá cược thì vẫn khiến người ta cảm thấy bình yên đến lạ.

m thanh phát ra từ loa rất lớn, bình thường chỉ có buổi sáng lúc đi làm hay tan làm nó mới kêu, hôm nay loa lại vang lên lúc mọi người đang ăn cơm.

Mọi người không nhịn được dỏng tai lên nghe, ham muốn hóng hớt cũng tăng lên, có vài người còn chạy ra, bưng cả bát theo.

Chuyện hôm nay buổi chiều nhà họ Ứng có một đôi nam nữ vẻ ngoài xuất sắc đến đã sớm được truyền ra toàn khu.

Ứng Hứa Huy, Ngải Ngọc Phượng hai người có chức vụ cao thì không cao nhưng thấp thì cũng chẳng thấp, ba cô con gái trong nhà ai cũng mắt cao hơn đầu, lại thêm cha Ngải làm trong hội cải tổ, đương nhiên thỉnh thoảng mọi người trong khu chung cư sẽ bàn tán với nhau.

Bên cạnh đó Ứng Yến rời thủ đô những chuyện liên quan đến anh không biết tại sao lại có người cắn mãi không buông.

Mọi người trong chung cư Huệ Dân cũng biết đám người sống ở đây là những công nhân viên chức trong đơn vị nhà nước, dù cho đều là cục trưởng như Ứng Hứa Huy nhưng họ vẫn bị giới thượng lưu trong thủ đô bài xích.

Có thể nói họ chỉ là người thường, người bình thường nhìn thấy người trong giới rớt đài, tâm lý cũng rất vi diệu!

Ứng Yến nhíu mày nghe tiếng loa kêu, anh bất động, vẫn gối cánh tay nằm nghiêng trên giường nhìn Kha Mỹ Ngu tiếp tục đếm chứng nhận sử dụng nhà đất.

Cô không chỉ đếm mà còn lấy sách giấy ra, vẽ từng vòng lên bản đồ thủ đô lúc trước mới mua, đánh dấu những căn nhà ở trên đó vào rồi viết xuống ngay ngắn.

Trong nhà không thiếu tiền, lấy chút vàng trong bảo tàng ra chợ đen bán đổi lấy phiếu tiền đều đủ để họ trang trải cuộc sống thời gian ngắn.

Nhà không cần cho thuê, chỉ là nhà không người ở dễ bị hoang phế, cần có hơi người nên cô chuẩn bị chế tạo vài kiểu cho thuê, để tổ chức giảm bớt áp lực nhà ở, cũng tiện cho người khác hơn, cô làm bà chủ nhà, mỗi tháng cũng có thêm chút tiền, tuyệt vời!

Ứng Yến nhìn cô thích thú như con hamster nhỏ, nhếch môi cười.

Loading...