Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 291
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:47:01
Lượt xem: 9
Có thể thấy anh và ông bà ngoại có tình cảm sâu đậm, đồng thời cũng hiếm có loại oán hận nghiến răng nghiến lợi với người khác.
Đang nói, người một nhà kia nhìn thấy Ứng Yến, mắt bọn họ sáng lên, nhiệt tình chào đón anh như không có chuyện gì xảy ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ai ôi, Yến Yến, cháu về khi nào thế? Thế mà không nói với dì, để dì bảo chú cháu lái xe đến đón. Bây giờ cháu đang ở đâu, không phải là nhà của cha cháu chứ? Cũng đừng để hôm nào nữa, ngày mai luôn đi, để chú cháu đón cháu đến nhà ăn cơm…" Nước da người phụ nữ không trắng, còn đặc biệt có tính khiêu chiến mặc một chiếc váy màu đỏ hồng và đôi giày sandal màu xanh lá cây.
Cổ áo, cánh tay và bắp chân của bà ta đều có dấu vết bị mặt trời phơi nắng, bây giờ chiếc váy không tay cổ chữ V hoàn toàn lộ ra những vết này, giống như con ngựa vằn, từng vết từng vết đều vô cùng rõ ràng.
Bà ta có mái tóc xoăn ngắn, còn trang điểm đậm, nhìn như đã trang điểm tỉ mỉ nhưng đồ trang điểm kém chất lượng, mà da của bà ta cũng thô ráp nhiều dầu, thời tiết bên ngoài thì nóng nực, từ thành phố bôn ba đến nơi đây, trên cơ bản toàn bộ lớp trang điểm đều dính lại một chỗ.
Giống như một chú hề da đen trà trộn vào toàn bộ hội trường.
Kha Mỹ Ngu phụt cười ra tiếng, không nhịn được vùi đầu vào sau lưng Ứng Yến, toàn thân run rẩy.
"Yến Yến, đây là ai? Sao lại không lễ phép như vậy, thấy bề trên cũng không chào một tiếng." Người phụ nữ tự đổi tên thành Tần Hiểu Hà vừa rồi đã sớm chú ý đến Kha Mỹ Ngu.
Bà ta ở nhà họ Tần cũng được coi đã gặp qua việc đời, có thể nói, ngoại trừ tiểu thư ra, không ai có thể so sánh được với vẻ ngoài của Kha Mỹ Ngu.
Thực sự là đến nơi nào cũng đều tỏa sáng, thu hút sự chú ý của mọi người!
Ứng Yến sợ vợ cười lăn ra đất nên ôm lấy bả vai cô, tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng cô để giúp cô bình tĩnh lại, thản nhiên trả lời: “Vợ tôi. Cô ấy nghe lời hiểu lễ phép, nhưng đâu thể nhìn thấy ai cũng phải chào?
Chẳng lẽ bác gái như bà đi trên đường, thấy ai lớn tuổi hơn mình đều phải chào cả một đường sao?”
Tần Hiểu Hà sửng sốt, bà ta không ngờ Ứng Yến vốn luôn cao ngạo lạnh lùng lại có thể chặn lời bà ta như vậy.
Hơn nữa, tiểu thiếu gia nhà họ Tần mắt cao hơn đầu, không ai tưởng tượng được anh có thể tìm được đối tượng kết hôn, càng không thể tưởng tượng được thái độ của anh với vợ là gì.
"Bây giờ con bé đã biết rồi chứ? Tôi là dì của cậu!"
Kha Mỹ Ngu vừa mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn bà ta một cái lại không nhịn được cười: “Ứng Yến, thẩm mỹ của người này thật vô cùng tệ, lần đầu tiên gặp mặt nhất định có thể để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc, buổi tối gặp ác mộng.”
“Cô!” Tần Hiểu Hà tức giận bước tới muốn kéo người.
Ứng Yến ôm người sang một bên, bất đắc dĩ nói với Kha Mỹ Ngu: "Hết cách rồi, có một số người trong xương cốt tràn đầy tính toán, căn bản không thể bình tĩnh học mấy điều tao nhã."
"Yến Yến, sao cậu có thể nói như vậy? Tôi là dì của cậu, từ nhỏ nhìn cậu lớn lên, sao cậu có thể nói như vậy với tôi?" Tần Hiểu Hà đau lòng nói: "Tôi biết cậu nhất định đã hiểu lầm, ông bà ngoại cậu xảy ra chuyện không may, tôi và chú cậu đã nhờ vả khắp nơi tìm cách thoát ra, nhưng cậu cũng biết chúng tôi chỉ là người bình thường. Ông ngoại cậu chắc chắn đã đắc tội với người phía trên nên chúng tôi cũng không thể làm gì được."
Ứng Yến không khách sáo nói: “Không dám, bác gái, chuyện gì đã xảy ra, trong lòng bà rõ ràng, đừng coi người khác là kẻ ngốc. Hơn nữa, ông bà ngoại tôi chưa từng thừa nhận bà là con gái nuôi của họ, là bà nội của bà tự lan truyền xung quanh.
Đừng tưởng tuổi tác tôi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu gì nên lừa gạt tôi. Lúc trước cha bà như thế nào, chắc bà cũng biết đúng không?
Có cần tôi nói lại từ đầu đến cuối không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-291.html.]
Da đầu Tần Hiểu Hà tê dại. Từ nhỏ, bà ta nhìn thấy ông cụ nhà họ Tần liền sợ hãi, sau lưng dỗ dành cô chủ, khi cô chủ đi rồi, lại phải dỗ dành cậu chủ nhỏ, sau đó tiếp tục ổn định ở nhà họ Tần.
Nhưng cậu chủ nhỏ này từ nhỏ đã rất thông minh, cứng mềm đều không ăn. Trong lòng ông cụ không thích, nhưng bề ngoài cũng không quá làm khó xử người.
Ứng Yến lại không như vậy, anh tàn nhẫn xử lý người khác, thích mỗi bước đi đều b.ắ.n trúng mục tiêu.
Tần Hiểu Hà ăn không ít khổ, nếu không cũng sẽ không oán hận nhà họ Tần đến thế. Nhưng ông cụ đã mất, thời gian gần đây, nhiều gia đình không những được sửa lại án xử sai mà còn được trả lại phần lớn tài sản.
Cho nên bà ta động tâm tư.
"Yến Yến, đó đều là chuyện của thế hệ trước. Hiện giờ cậu không có người thân, tôi lại là…" Đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Ứng Yến, Tần Hiểu Hà không thể nói được từ "dì", chỉ có thể ngượng ngùng cười: “Dù sao tôi cũng nhìn cậu lớn lên, tình cảm cũng không kém gì họ hàng thân thiết.
Sau này chúng ta phải giữ liên lạc, nếu cậu có khó khăn gì thì cứ đến tìm chú cậu. Chú cậu hiện là phó chủ nhiệm cửa hàng bách hóa lớn nhất nội thành, sau này các cậu đi mua sắm cũng có thể đến văn phòng tìm ông ấy, giữ cho các cậu giá cả của công nhân viên chức, còn có không ít hàng thanh lý!”
Kha Mỹ Ngu nhìn cái này cái kia, phát hiện Ứng Yến trong mắt mọi người là một người đáng thương, chó mèo gì cũng đều nóng lòng muốn đến trước mặt anh khoe khoang.
Ứng Yến bình tĩnh nói: “Người đang làm trời đang nhìn, tôi vốn không muốn so đo cái gì. Bà tới trước mặt tôi là để nhắc nhở tôi nên làm gì sao? Chỉ là một phó chủ nhiệm mà thôi, à, cũng không biết có thể làm bao lâu, dù sao, tôi không tin người vươn tay nhiều lần có thể kiềm chế được bản thân.”
Trán Tần Hiểu Hà và chồng không khỏi đổ mồ hôi, người đàn ông này không giữ miệng, mỗi lời nói đều đ.â.m đến chỗ yếu hại của bọn họ.
Bọn họ rất sợ tiếp tục cuộc trò chuyện, người không kiên nhẫn thực sự sẽ làm ra chuyện gì.
Vì thế người một nhà bọn họ ngượng ngùng cười cười, vội vàng nói hai câu rồi rời đi.
Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định rất sai lầm, tại sao lại phải giả vờ đáng thương để người khác nhảy nhót trước mặt mình?
Vì vậy, hai người không định làm theo kế hoạch ban đầu, đợi lát nữa tìm một ngôi nhà thích hợp để ở lại trước.
Có nhà thì đăng ký hộ khẩu rất dễ dàng, đến lúc đó có thể đưa ông bà cụ chuyển đến đây, còn cha mẹ Kha có thay đổi công tác thì đăng ký hộ khẩu, cũng có thể chuyển theo. Năm anh trai được em gái đốc thúc, thành tích mấy năm liền đều xuất sắc, cũng được cử đi Đại học thủ đô học nghiên cứu sinh.
Đợi đến khi đã thu xếp ổn thỏa liền gửi thư cho gia đình, bảo họ đến đây càng sớm càng tốt.
Sau đó, hai người sẽ liên hệ trước với người hướng dẫn để hoàn thành việc học trong thời gian sớm nhất...
Sau khi nói chuyện đơn giản một lúc, mọi người bắt đầu di chuyển đến hội từ thiện. Đa số bọn họ được sắp xếp từ hàng thứ tư trở đi, ba hàng đầu tiên dành riêng cho khách nước ngoài.
Gần như đúng lúc đó, một nhóm người ăn mặc phong cách phương tây, dáng người tao nhã và vẻ mặt ngạo mạn lục tục đi vào, ngồi ở phía trước.
Vật phẩm đấu giá đã được đăng ký vào sách, phân phát đến tay mỗi người ở đây, trong đó có tên, đặc điểm, nguồn gốc, giá khởi điểm và số thứ tự đấu giá của vật phẩm.
Kha Mỹ Ngu nhanh chóng lật từ đầu đến cuối cuốn sách, không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Vàng bạc châu báu hay nhà cửa cô đều không thiếu nha!
Ứng Yến cũng tùy ý lật qua, nắm tay cô chơi đùa, thỉnh thoảng nhìn thấy có người không vừa mắt giơ bảng lên, ý đồ xấu theo sát hô giá vài lần.