Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:47:00
Lượt xem: 3
Trong lúc mọi người khổ sở huấn luyện, anh đã theo các lính già trong đội ngũ tinh anh tiến hành huấn luyện ma quỷ, sau đó chấp hành đủ nhiệm vụ có độ khó cao.
Trong một năm đoàn trưởng Ứng đã từ tân binh trở thành doanh trưởng!
Người có đầu óc tướng quân, tố chất thân thể cứng cáp, tầng tầng chiến công thì ở không gì có thể cản được tốc độ thăng chức của anh.
Đoàn trưởng hai mươi tuổi đầu tiên từ khi Hạ Hoa mới thành lập, có thể đi theo anh, các binh sĩ không hề có tâm lý chống đối nào mà ngược lại, họ hưng phấn vì có thể được truyền kỳ như thế huấn luyện.
Mặc dù chỉ nửa năm thôi nhưng các binh sĩ trong binh đoàn của họ đã thay da đổi thịt, kể cả khi anh rời đi rồi, những binh sĩ kia vẫn lần lượt gặt hái được thành công không tệ.
Bọn họ đều rất cảm kích lão đại.
Nhưng lòng cảm kích này của họ phải kìm nén lại do hoàn cảnh công việc.
Những người khác đang đợi bên trong đều thầm nghiến răng, sau đó lại xuất hiện cảm giác deja vu.
Chuyện Ứng Yến là binh đoàn trưởng bọn họ biết nhưng họ cảm thấy anh dựa vào mối quan hệ nhà họ Tần để leo lên trong vô thức, họ hoàn toàn không nghĩ tới cậu ấm nhà họ Tần được mạ vàng như Ứng Yến có thực lực thật sự.
Sau hai, ba câu trần thuật, Ứng Yến và Kha Mỹ Ngu thuận lợi bước vào.
Hiện giờ mọi người đều đang trong phòng khách, vị trí sát tường được đặt đồ ăn và thức uống, mọi người ăn mặc quần áo cầu kỳ, đi qua đi lại kết giao.
Hai vợ chồng không tham gia vào, họ trức tiếp đi đến bàn ăn, bắt đầu thưởng thức.
Đây là yến hội có quy cách tương đối cao, Kha Mỹ Ngu trông đợi lắm, thậm chí cô còn đợi gặp được đồ ăn gì ngon, cô sẽ lặng lẽ thu vào không gian.
Thế nhưng nếm thử miếng bánh hoa quế đầu tiên, cô đã nhíu mày nhưng tuân theo quan niệm không lãng phí thức ăn, cô ăn hết miếng bánh kia xong rồi lại thử cái khác.
Quả nhiên hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Kha Mỹ Ngu không nhịn được nghĩ tới đời sau.
Cô là một người sành ăn danh xứng với thực, vì nếm được một món ăn chính thống, cô không tiếc ngồi máy bay, tàu cao tốc, ngồi du thuyền, cưỡi ngựa, lái xe đi. Ăn nhiều đồ rồi nên cô càng ngày càng kén chọn.
Món ăn có thể nhận được lời khen của cô không nhiều nhưng cũng không hề ý, dù sao thì Hạ Hoa cũng có rất nhiều.
Món ăn chính thống nhất không thể tìm thấy ở bên ngoài thành phố, nhất là những quán ăn nổi tiếng gần khu du lịch, ở đó chỉ được cái vỏ bề ngoài thôi, họ tầm nhìn hạn hẹp, chỉ muốn kiếm tiền một lần từ du khách.
Ở đây cô cũng nếm được cảm giác cân bằng rồi, dù sao thì cũng có quá nhiều thứ để phàn nàn.
Ứng Yến cũng không ăn nhiều: “Biết trước đồ ăn chỉ ở trình độ này, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh còn hơn.”
“Có lẽ đầu bếp là dây mơ rễ má nhà ai đó chăng?” Kha Mỹ Ngu gật đầu rồi cười nói: “Vậy mẹ em vào đây cũng chẳng phải việc khó gì.”
“Dây mơ rễ má thì nhiều lắm nhưng dù sao thì cũng phải có một, hai người thực sự có bản lĩnh để gánh vác chứ nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-290.html.]
Hai người đã nếm hết đồ ăn một lượt nhưng mới chỉ lưng dạ.
Ứng Yến nhớ tay nghề của mẹ vợ: “Chúng ta vẫn nên ăn ở tiệm cơm thủ đô thêm hai năm nữa vậy.”
Kha Mỹ Ngu không khỏi cười gật đầu, "Ý em là, chúng ta sẽ học nghiên cứu sinh ở trường ít nhất hai năm.
Mẹ em cũng cần lấy tiếng ở Đại học Thủ đô, sau đó mới từ từ tạo dựng tên tuổi, lại xuất hiện thêm vài lần nữa sẽ dễ dàng kiếm được một công việc nhàn hạ và phúc lợi tốt."
Cùng là đầu bếp, đầu bếp của căng tin trường có thể giống như đầu bếp bộ phận khách nước ngoài của tổ chức sao?
Một cái là cơ sở giáo dục, một cái là ban trực thuộc tổ chức, ít nhất chênh lệch hai ba cấp bậc!
Hai người họ không ham thích với bữa tiệc, chỉ ghé vào nhau nhỏ giọng nói chuyện.
Hai người từ quen nhau, kết hôn rồi bắt đầu yêu nhau, gần ba năm qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện, tình cảm càng sâu đậm, càng thêm trân trọng lẫn nhau, cho dù chỉ bên nhau lặng lẽ chẳng làm gì cả, cũng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc và niềm vui.
Đôi khi Kha Mỹ Ngu cảm thấy đây giống như một giấc mơ đẹp đẽ không chân thật.
Dù sao, con người sống thực tế, mỗi ngày đều vô lo vô tư, cô dành phần lớn thời gian rảnh rỗi dựa vào các thiết bị điện tử, đọc rất nhiều tiểu thuyết nhưng không bao giờ tưởng tượng ngày tận thế sẽ thật sự đến, mọi người năng lượng bên ngoài kích thích sinh ra dị năng, lại không nghĩ đến mình sẽ xuyên không đến đây, có được một không gian vô cùng tận, gặp gỡ yêu ma quỷ quái.
Nếu cô không trải qua tận thế, không có những giấc mơ đó, không bị đại lão cưỡng chế yêu, thì có lẽ khi cô tới thế giới này, cũng không hiểu được cách quý trọng.
Ứng Yến nhìn thoáng qua, nhìn đến thân hình nào đó, trên người đột nhiên toát ra tia lạnh lẽo.
Kha Mỹ Ngu nhìn theo ánh mắt của anh, đều là bóng người, cô không khỏi tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Anh cũng không giấu giếm, bình tĩnh nói: “Thấy gia đình con gái nuôi cũ của ông ngoại anh.
Là người mặc váy màu đỏ hồng và đi giày màu xanh lá cây.”
Màu sắc nổi bật như vậy quả thực khiến người ta nhìn thoáng qua cũng dễ dàng tìm được, khóe miệng cô không khỏi giật giật: "Sao ông ngoại anh lại nhận nuôi bà ta?"
Ứng Yến chế nhạo: "Năm đó nhà họ Tần có một quản gia, ông ta và ông ngoại anh lớn lên cùng nhau, sau khi Hạ Hoa mới thành lập, trong nhà đã sa thải tất cả người hầu, cho họ rất nhiều tiền trợ cấp thôi việc, cũng đủ cho họ mua khoảng sân nhỏ sắp xếp già trẻ một nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một số người lòng tham không đáy, cho rằng sau khi thành lập Hạ Hoa mới, khối tài sản khổng lồ của nhà họ Tần không thể giữ được, thà cho bọn họ nhiều hơn thì hơn.
Cho nên náo loạn rất lớn, nhưng cho dù nhà họ Tần không thịnh vượng như trước, cũng tuyệt đối sẽ không bị người ta ép buộc, sợ hãi bọn họ. Tất cả đều là vì ích kỷ, lại không biết xấu hổ đứng ra lấy danh hiệu của tổ chức.
Ông ngoại anh đã mời người trong tổ chức đến để trấn áp sự việc, nhưng quản gia lại bị người ta đẩy vào một tảng đá trong lúc cãi vã, c.h.ế.t trên đường về nhà. Trong nhà ông ta chỉ có một cô con gái và một người mẹ già, cô con gái kia cùng lớn lên với mẹ anh, ông ngoại anh thương hại hai người họ không có nơi nào để đi liền ở lại trong nhà.
Lại nói, người phụ nữ đó không coi là con gái nuôi của ông ngoại anh, không tổ chức tiệc, cũng không chính thức thừa nhận. Nhưng bà cụ kia đi khắp nơi tuyên dương việc này, mọi người liền cam chịu.
Thật ra nhà bọn anh không hề có lỗi với bọn họ. Ngược lại, bọn anh đối xử với bọn họ như người nhà, nhưng họ lại toan tính chiếm đoạt tài sản khổng lồ của gia đình anh. Nếu không phải vì cha anh, mọi người ghi nhớ ân tình của ông ngoại anh, an phận cầm đồ vật rời đi. Chính quản gia đã âm thầm xúi giục mọi người, muốn nhân cơ hội được chia nhiều hơn, dù sao tình cảm của ông ta và ông ngoại anh không hề tầm thường, không có lý do mà bỏ qua ông ta cho người khác nhiều hơn.
Ông ngoại anh hiểu được, giả vờ hồ đồ, chỉ thêm một đôi bát đũa trong nhà mà thôi, lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ chạy vòng vòng khắp nơi. Những người xung quanh đều là những người thông minh, sao có thể để ý con gái nuôi của nhà họ Tần?
Bà cụ kia gióng trống khua chiêng tìm rể cho cháu gái, chọn đến chọn đi, chọn được một người đàn ông thích luồn cúi. Hai nhà đều muốn lấy nhà họ Tần làm bàn đạp, ăn nhịp với nhau kết hôn, kết quả, ông ngoại anh mặc kệ mọi chuyện, chọc giận bọn họ, cho nên bọn họ nhân cơ hội muốn kéo nhà họ Tần xuống vũng bùn.
Mặc dù ông ngoại anh cố ý tránh đầu sóng ngọn gió nhưng ông ấy không có kế hoạch hoàn chỉnh, nếu không ông ấy và bà ngoại anh cũng sẽ không…”