Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:12:18
Lượt xem: 25
Hình như cũng có thể, chỉ là nhận nhiệm vụ, ví dụ như việc chăn nuôi bò trong thôn, chẳng phải thường được giao cho một ông già hay một đám trẻ hay sao?
Tại sao không thể chia sẻ việc chăn nuôi ở thôn giữa các cá nhân?
Dù sao toàn bộ số trứng gà, vịt, ngỗng đẻ ra đều phải nộp lên, bán cho hợp tác xã cung ứng tiếp thị, số tiền thu được sẽ chia cho dân làng theo từng phần, quy trình này hoàn toàn hợp lý, hợp pháp!
Trưởng thôn cắn răng: “Vậy chú sẽ viết văn bản trình lên cho công xã phê duyệt, thỉnh thoảng họ sẽ cử người đến kiểm tra xem chúng ta làm ăn ra sao.”
Tin rằng sau khi thôn bọn họ tạo ra thu nhập sẽ giao cho công xã một phần. Nhìn thấy lợi ích thực tế, các lãnh đạo cũng sẽ tán thành phương pháp này, tiện đà mở rộng thì sao?
"Chúng ta nuôi thỏ, cừu, gà, vịt, ngỗng, cá, tôm, cua, ngọc trai... Mọi người trong thôn bất luận nam nữ, già trẻ, ngoài việc ra ruộng để làm việc kiếm tiền ra, cũng phải chia đều một phần công việc nuôi trồng."
"Đúng rồi, không phải mỗi nhà đều chia đồi hay sao? Chúng ta có thể tìm một số giống cây ăn quả chất lượng cao để trồng."
Số người trong thôn không không tính là nhiều, nhưng lại có nhiều đồi núi, ngoại trừ những dãy núi non trùng điệp ra, còn có một số ngọn đồi không lớn lắm, bởi vì đồi núi không cao nên không có chim thú hung dữ, đất đai màu mỡ ở mức trung bình nên dân trong thôn chia nhau lấy củi.
Dân trong thôn chỉ có một ít thời gian bận rộn làm ruộng, cả thôn, đàn ông, đàn bà, già trẻ đều cùng nhau ra ngoài. Công việc thường ngày không gọi là quá nhiều nên họ có thể dành chút thời gian để chăm sóc đồi núi.
Bản thân Kha Mỹ Ngu có thể đổi nhiều giống cây ăn quả chất lượng cao từ trung tâm mua sắm của hệ thống!
Lúc này, Tần Nguyên Cửu và giáo sư Tiết từ bên ngoài đi vào: "Về vấn đề cây ăn quả tôi có thể giúp mọi người liên lạc.” Giáo sư Tiết mỉm cười nói: “Tôi có quen một vài người bạn cũ đang nghiên cứu các giống cây ăn quả ở thành phố. Chắc chắn chỗ đó có rất nhiều giống cây ăn quả đạt chất lượng cao. Nếu chúng ta vận hành tốt, có thể dùng nơi này làm căn cứ thử nghiệm!"
Mọi người không khỏi reo hò phấn khích.
Có thể nói, Kha Mỹ Ngu đang vẽ một chiếc bánh cho họ, cô điều động mọi tế bào trong cơ thể khiến bọn họ trở nên bồn chồn.
Sau đó giáo sư Tiết sẽ là người trực tiếp đem bánh tới trước mặt bọn họ!
Kha Mỹ Ngu mím môi nhìn Tần Nguyên Cửu, dường như giáo sư Tiết đã mấy lần cướp đi ánh đèn sân khấu của trùm phản diện.
Giáo sư Tiết và giáo sư Triệu thực sự quá nhiệt tình... Giải pháp về vấn đề ăn uống dần dần sẽ được tiến hành, bước tiếp theo là tập thể dục.
Kha Mỹ Ngu vừa giải thích, vừa biểu diễn Ngũ Cầm Hí!
Ngũ Cầm Hí ban đầu được ông Hoa tạo ra dựa trên năm loài động vật, lấy sức mạnh của hổ, sự thoải mái của hươu, sự điềm tĩnh của gấu, sự nhanh nhẹn của vượn và sự nhẹ nhàng của chim. Sau khi tập các động tác, toàn bộ cơ thể sẽ được rèn luyện và căng giãn, có thể loại trừ bệnh tật, giúp cho đôi chân đi đứng linh hoạt.
Nếu như có thể tiếp tục kiên trì, con người có thể sống đến chín mươi tuổi mà vẫn có thính giác tốt và hàm răng chắc khỏe!
Để thu hút sự chú ý của mọi người, Kha Mỹ Ngu đã kể về nguồn gốc của Ngũ Cầm Hí và tác dụng của nó.
Chu dù mọi người có trình độ học vấn thấp thì cũng đã nghe nói về vị Hoa thần y này, mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ ông ấy.
Khi thuyết trình, cô còn lấy máy phát nhạc của mình ra, đặt băng vào và thực hiện các động tác nhịp nhàng theo nhạc.
Mọi người lần lượt đứng dậy, cẩn thận làm theo các động tác.
Đặc biệt là bà nội Kha, ông nội Kha, giáo sư Tiết và giáo sư Triệu ở phía trước, bọn họ nghiên cứu rất kỹ.
Chờ sau khi xong hai động tác, mọi người đều nhìn về phía Tần Nguyên Cửu và giáo sư Tiết.
Giáo sư Tiết cười ha hả vuốt ve chòm râu: "Tôi đã gọi điện cho vài người bạn cũ, họ đều định mua thịt lợn rừng của chúng ta để mừng năm mới. Một đồng cũng không được giảm giá cho bọn họ!"
Mọi người đều rất phấn khích, không ngừng cảm ơn ông ấy.
Sau một ngày bận rộn, Kha Mỹ Ngu nhận ra mình đã quên cọ giá trị hòa bình của hệ thống!
Đôi mắt cô loé lên ánh sáng màu xanh nhìn Tần Nguyên Cửu.
Hết cách, ai bảo cô đã thuê một phòng y tế đa năng từ trung tâm thương mại hệ thống với giá cao hàng tháng chứ. Gần đây cô còn mua một trang trại, dồn hết lại, nếu không chăm chỉ thì tháng sau cô sẽ cạp đất mà ăn mất!
"Anh Cửu, gần đây anh làm việc vất vả quá, hay là hôm nay chúng ta chia nhau thịt lợn, về nhà em sẽ nấu một bữa tiệc cho anh ăn!" Kha Mỹ Ngu nghiêng người, lộ ra bên mặt cong cong, lông mày và đôi mắt dễ thương như mọi khi cố gắng làm hài lòng người khác.
Tần Nguyên Cửu nhướng mày: “Được!”
Kha Mỹ Ngu chạy đến trước mặt bà cụ và mẹ Kha nói chuyện này, cô được nhét một giỏ thịt lợn, một phần ba là thịt tươi, hai phần ba con lại là thịt đã được tẩm gia vị, còn có một nồi mỡ heo, một giỏ rau dưa và một giỏ hoa quả khô.
Trong lòng cô vui sướng, đến mức không hề thấy xấu hổ khi ăn chực và nhận đồ từ gia đình mẹ đẻ, chỉ cảm thấy đây là biểu hiện tình yêu bọn họ dành cho mình.
Kha Mỹ Ngu không từ chối, đem đồ đạc chất chồng lên người mình và Tần Nguyên Cửu.
"Giáo sư Tiết, giáo sư Triệu, ngày mai chúng ta ăn sáng xong, trước tiên sẽ luyện Ngũ Cầm Hí, sau đó mới điều trị thân thể nha." Kha Mỹ Ngu mỉm cười nói với hai người, sau đó quay sang bà cụ đang ngồi dưới mái hiên tươi cười nhìn mình: "Bà nội, bà và ông nội cũng đi đi, cháu đã chuẩn bị một đơn thuốc dịu nhẹ, bà có thể tắm thuốc để ra mồ hôi, loại bỏ khí lạnh trong cơ thể, đồng thời cũng có thể giảm bớt mệt mỏi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-86.html.]
Cô tiếp tục nhét bánh mì vào trong n.g.ự.c mình, hướng về phía mẹ Kha nói : “Mẹ ơi, lần này con lên thành phố mua rất nhiều thuốc Đông y, đã chuẩn bị sẵn đơn thuốc, mẹ chia cho nhà bà ngoại và hai chú một ít nhé."
"Tuy lúc ngâm có chút đau nhức và ngứa ngáy, đó là thuốc đang phát huy tác dụng, nhịn một chút sẽ ổn thôi, tổng cộng có năm đợt điều trị, mỗi đợt ba ngày, sau khi xong một đợt thì nghỉ hai ngày."
Mẹ Kha gật đầu: “Được rồi, không phải chỉ cần ít củi đốt thôi sao, vừa lúc bảo các anh con chạy bộ buổi sáng mang về.”
Từ khi trong nhà có được 7 người trở thành sinh viên đại học, mà giáo sư Tiết và giáo sư Triệu đều là những giáo sư lợi hại bị con gái bà lừa về nhà, bà không hề có một tia hoài nghi đối với năng lực của mấy đứa trẻ. Mặc kệ hiệu quả đến đâu, mùa thu đông mà đổ nhiều mồ hôi trong lúc hoạt động, quả thực là rất tốt cho cơ thể.
"Các anh cũng làm theo đi, giảm bớt liều lượng của thuốc xuống thấp một chút."
Kha Mỹ Ngu cảm thấy chờ khi cô đến thành phố học tập, sau khi tốt nghiệp sẽ hiếm khi trở về, vì vậy tốt nhất là tận dụng cơ hội điều trị thân thể cho giáo sư Tiết và giáo sư Triệu, đồng thời cũng có thể cho người trong gia đình cùng thải độc, loại bỏ khí lạnh, điều hòa cơ thể.
Bản thân là y phù, với sự tiện lợi này, nếu không chú ý đến người thân của mình trước thì thật sự không còn gì để nói.
Cuối cùng, cô mỉm cười với những người anh trai đang cảm động của mình, quay sang giáo sư Tiết và giáo sư Triệu nói: "Trước tiên cháu nhờ hai vị hãy lập kế hoạch học tập chi tiết cho các anh của cháu trước, tốt nhất nên làm bài kiểm tra sơ bộ trước khi học."
"Cháu sẽ nói trước với ông bà, bọn họ từng bị mù màu sau khi ăn nấm độc, cho nên đã bỏ cuộc, không chịu học hành chăm chỉ, thành tích có thể sẽ rất tệ, ông bà ngàn vạn đừng trách bản thân mình."
"Nếu có chuyện gì, ông bà chỉ cần nói với ông bà hoặc bố mẹ cháu, bảo đảm sẽ khiến các anh ấy ngoan ngoãn nghe lời, nếu không được thì hãy nói với cháu, cháu sẽ có cách đối phó với bọn họ!"
Hạ Hoa vĩ đại muôn năm...
Em gái không đáng yêu chút nào, bọn họ không thể nhìn thấy tình yêu trong trái tim của cô!
Mọi người nhìn các chàng trai cao lớn cường tráng một lượt, thấy vẻ mặt suy sụp buồn bã của bọn họ, nhịn không được cùng Kha Mỹ Ngu cười trên nỗi đau của người khác.
"Các chàng trai, đã có cơ hội thi vào đại học thì các cháu phải xứng đáng với sự quan tâm của nhà trường và sự chăm sóc của em gái. Các cháu có thể tự chăm chỉ học hành không?"
"Đương nhiên rồi, chúng nó đại diện cho thôn Lạc Phượng và dòng họ Kha nhà chúng tôi kia mà!" Cha Kha nghiêm túc vỗ vỗ vai các con trai.
Lúc này, Kha Mỹ Ngu từ trong túi lấy ra một xấp giấy đưa cho bà cụ: “Bà nội, đây là bài kiểm tra cho các cháu trai làm, hôm nay trước khi đi ngủ phải làm xong, tối mai sẽ chính thức học bài.”
Lũ trẻ con đang đứng xếp hàng xem cuộc vui cũng cứng đờ tại chỗ...
Kha Mỹ Ngu nhìn vẻ mặt xót xa của chúng một lúc rồi trở về nhà với vẻ mãn nguyện, trên tay đầy đồ đạc.
Cô đi ở phía sau Tần Nguyên Cửu, nghịch ngợm dẫm lên dấu chân của anh, nhảy lên nhảy xuống. Tần Nguyên Cửu nhìn bóng người vui vẻ dưới ánh trăng nhàn nhạt in trên mặt đất, khóe môi hơi nhếch lên, dường như anh chưa bao giờ nhìn thấy cô chán nản, tuyệt vọng, buồn bã quá mười giây.
Cô có khả năng miễn dịch mạnh mẽ với mọi cảm xúc tiêu cực, giống như mặt trời có thể xua tan mọi bóng tối! Thật khó có thể cưỡng lại một con người tỏa sáng như vậy phải không?
Hơn nữa, đối với những người như anh, từ nhỏ đã đứng trong bóng tối, đối mặt với mặt trời nhỏ chỉ biết ôm chặt suốt đời không bao giờ buông tay.
Tần Nguyên Cửu hơi cụp mắt xuống, bước chân dừng lại, người phía sau ngơ ngác đụng phải anh.
Kha Mỹ Ngu không ngờ giá trị hòa bình của hệ thống lại dễ kiếm như vậy.
Chỉ cần dẫm lên bóng, giá trị hoà bình sẽ tăng lên, dẫm lên một lần là được hai điểm. Kha Mỹ Ngu không khỏi vui vẻ đếm trong lòng: “Một xúc xích nướng, hai quả trứng kho, một túi sữa chua, một cái bánh trứng…"
Sau đó cô đụng phải…
“Sao anh không đi nữa?” Hai tay cô ôm lấy đầu, trán hơi đau, không có cách nào xoa được nên chỉ có thể bĩu môi nhíu mày.
Nhưng vì nể tình năm mươi giá trị hòa bình này, Kha Mỹ Ngu nhẹ giọng hỏi.
"Chúng ta đi chệch hướng rồi." Tần Nguyên Cửu bình tĩnh quay người lại.
Cô thở dài, do bản thân mải giẫm lên dấu chân của anh, tự nhiên theo anh đến một con đường khác trong làng.
Mà họ lại vừa vặn dừng lại trước cửa nhà mới của phòng hai...
"Tại sao chúng ta phải bỏ tiền ra mua thịt trong khi mọi người ai cũng được chia miễn phí? Chúng ta không phải làm việc trên đồng sao?" Giọng nói sắc bén của bác gái hai vang lên.
Bác hai nhỏ giọng nói: "Bởi vì con bé bảy phát hiện ra đám lợn rừng kia."
"Nó phát hiện ra thì làm sao chứ, không phải có tổ chức sao? Tại sao nó nói cái gì thì là cái đấy? Chẳng lẽ trong cái thôn này không có công bằng công chính sao?"
"Tôi mặc kệ, hôm nay tôi nhất định phải ăn thịt!" Bác gái hai tủi thân nghẹn ngào nói: "Nếu trước đây nhà không có tiền ăn thịt thì cũng không sao, nhưng bây giờ có nghìn cân thịt lợn, cả thôn ngay cả trẻ con lẫn người già đều có, tại sao chúng ta lại không được ăn?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ông Kha, ông không thể cứng rắn hơn được sao? Rốt cuộc ông có phải đàn ông không hả? Tại sao tôi lại kết hôn với một kẻ hèn nhát như ông chứ?"
Bác hai hét lên: "Đổng Hữu Lan, bà nói tôi là hèn nhát, vậy sao bà không đi tìm người khác đi? Nếu bà sinh cho tôi một đứa con trai, tôi còn phải khom lưng không ngóc đầu nổi trong thôn như vậy sao?”
“Được rồi, ông Kha, nói trắng ra là ông chỉ trách tôi không sinh được con trai cho ông thôi đúng không.” Bà ta sửng sốt một chút rồi bắt đầu khóc: “Tại sao tôi không thể sinh con trai? Ông hãy nhìn xem phụ nữ nhà người ta mạnh mẽ biết bao, những đứa trẻ từng đứa từng đứa lần lượt được sinh ra.”