Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 87

Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:13:54
Lượt xem: 33

“Tôi làm trâu làm ngựa cho nhà ông, mệt đến mức này thì sao sinh được con trai?”

“Rốt cuộc ông có lương tâm hay không?”

Bác hai buồn bực nói: “Không phải bà chỉ muốn ăn thịt thôi sao? Để tôi ra ngoài mua...”

Nói xong, ông ta kéo mạnh cửa bỏ ra ngoài.

“Có thịt miễn phí thì tại sao chúng ta phải mua?” Bác gái hai đuổi theo, nhìn thấy hai người ở cửa.

Sắc mặt bà ta thay đổi, lạnh lùng nói: “Muộn thế này rồi hai chúng mày đứng trước cửa nhà tao để xem trò vui à?”

Sau đó bà ta nhìn thấy Kha Mỹ Ngu đang xách một giỏ tre đựng thịt lợn rừng, lại cười khẩy: “Mày coi phòng hai bọn tao là cái gì? Không chia thịt cho nhà tao trước mặt người khác, bây giờ lại mang đến cho để thể hiện lòng tốt của mình à?"

"Hứ, cho dù bọn tao có ra ngoài xin ăn, cũng sẽ không bao giờ xin một hạt gạo hay một chén nước của chúng mày!"

Kha Mỹ Ngu chớp chớp mắt: “Bác này, bác còn chưa lên giường mà đã ngủ mơ rồi sao? Tôi đến cho nhà bác thịt?”

“Hai chúng tôi ăn thịt no quá, định đi bộ loanh quanh tiêu hóa bớt thức ăn rồi về nhà, tình cờ đi ngang qua đây thôi. Chẳng lẽ chúng tôi không được đi qua đường này?”

Bác gái hai nghiến răng ken két: “Thích thì đi ai cấm?

Kha Mỹ Ngu, mày không làm người đơn giản được sao? Nếu mày muốn thấy bọn tao cãi nhau thì cứ nói thẳng, chúng mày nói đi vài vòng mà ra cả ngoài thôn, lấy cớ như vậy con nít ba tuổi cũng không tin!”

Kha Mỹ Ngu bất lực nhún vai, liếc nhìn bà ta, ồ một tiếng, còn cười nói: “Tôi trước giờ luôn có gì nói đó, đúng là nãy giờ chúng tôi đi nhầm đường, nhưng giờ thì đang xem trò vui thật. Chậc chậc, phong thủy nhà bác không tốt lắm nha.” Cô giả vờ lắc đầu nói: “Cửa mở theo hướng đông tây, nhà xây từ bắc vào nam, đây là cách bố trí khiến gia đình bất hoà, táng gia bại sản đó.”

Hai vợ chồng bác hai tức giận đùng đùng nhìn Kha Mỹ Ngu.

“Con bé kia, tao cảnh cáo mày giữ mồm miệng cho sạch sẽ vào.” Chú hai hung dữ nói: “Mày đang cổ xúy mê tín phong kiến, mày có tin tao kiện mày lên công xã không?”

Kha Mỹ Ngu cười lắc đầu: “Tôi không tin, mọi người trong thôn đều biết hai nhà chúng ta có mâu thuẫn sâu nặng, các người bởi vì không được ăn thịt mà kiện tôi lên công xã. Không có chứng cứ, ai sẽ tin tưởng hai người đây?”

Cô nói như vậy là vì trước đó đã kiểm tra qua, ngoại trừ hai vợ chồng đại ác nhân này, những người còn lại đều ở trong phòng, bên ngoài có tiếng gió lùa gào thét, không ai có thể nghe thấy cô vừa nói gì.

"Mày." Bác hai tức giận đến không nhịn được giơ tay lên.

Tần Nguyên Cửu sắc mặt lạnh lùng bước tới, "Đồng chí Kha Khánh Thư, ông là đàn ông, không nói được đạo lý lại còn định đánh phụ nữ sao?"

Bác hai đã từng thấy qua thân thủ của Tần Nguyên Cửu, không cam lòng hung hăng buông tay xuống, nói: "Quản tốt con vợ mày đi, đừng có cái gì cũng dám nói, sớm muộn gì cũng có một ngày nó vào đồn công an ngồi hoặc là bị người..."

Lời còn chưa nói xong, Tần Nguyên Cửu không biết lấy ở đâu ra một cây gậy thô đánh vào chân ông ta một cái.

Lực mạnh đến mức khiến bác hai nhất thời không thể chống cự được, lập tức ngã quỳ xuống đất, theo bản năng kéo thím hai theo.

Cơn đau khiến ông ta phải cuộn tròn trên mặt đất, cắn răng chịu đựng một hồi lâu.

Thím hai sửng sốt một lúc, ngay khi bà ta muốn hắng giọng hét toáng lên, Kha Mỹ Ngu đã nhanh tay nhét một nắm cỏ khô vào trong miệng bà ta.

“Tôi cũng khuyên ông làm người thì nên lương thiện một chút, đừng tưởng rằng nội tâm mình bẩn thỉu không ai biết, nếu không quả báo sẽ tới rất nhanh.” Tần Nguyên Cửu nắm c.h.ặ.t t.a.y Kha Mỹ Ngu, bình tĩnh sải bước rời đi.

Kha Mỹ Ngu tức giận quơ tay đá chân: "Có phải bọn họ nghĩ em yếu đuối nên cứ nhắm về em không?"

“Em thấy Kha Khánh Thư có quá nhiều vết chân chim, hơn nữa còn là những vết chân chim lộn xộn, đó gọi là phu thê cung. Đây rõ ràng là tướng số ngoại tình.”

"Nhìn ông ta thành thật như vậy, chắc chắn ông ta rất vui vẻ. Có lẽ vừa rồi bị em chọc vào chỗ đau nên ông ta mới tức giận."

Tần Nguyên Cửu gõ vào đầu cô, "Bé con đang nghĩ gì vậy?

Chúng ta cứ sống cuộc sống nhỏ bé của mình, quan tâm bọn họ làm gì?"

“Hóng chuyện vui nha." Kha Mỹ Ngu ậm ừ: "Nếu như không quét sạch tất cả chuyện vui trong nhà bọn họ, em mới không phải là Kha Mỹ Ngu!

Em chính là người nhỏ mọn như vậy, anh sợ hãi hay hối hận? Em nói cho anh biết, vô dụng thôi!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Nguyên Cửu không nhịn được cười khẽ ra tiếng, ôm người vào lòng, vỗ lưng trấn an cô, "Được rồi, bớt giận đi, lát nữa em nấu món gì cho anh ăn?"

"Em giận bọn họ, sao lại giận cá c.h.é.m thớt lên anh chứ? Không phải anh vừa xả giận cho em sao?”

Kha Mỹ Ngu nhịn không được cắn cánh tay anh một cái qua vải áo, "Đàn ông đều xấu xa!"

Ánh mắt Tần Nguyên Cửu thâm trầm, “Ai nói vậy? Em chỉ nhìn thấy mấy người đàn ông, sao có thể đánh đồng như thế."

"Ông nội em, cha em và anh trai em nhiều như vậy, còn anh nữa, xấu ở đâu, xấu ở chỗ nào?"

Kha Mỹ Ngu hơi mím môi, đẩy anh ra vội vã trở về nhà.

Tần Nguyên Cửu sải bước đi theo, “Này, bé con vẫn còn tâm tư sao?"

"Chúng ta là vợ chồng đã được chứng nhận, cùng chung sống dưới một mái nhà, còn có bí mật gì sao? Sao em lại không nói cho anh biết."

“Nói cho anh biết đi? Giải thích đi.”

Kha Mỹ Ngu quay đầu lại nhe răng với anh, hung hăng nói: "Có nói anh cũng không hiểu!

Tối nay bà đây không có tâm trạng, không nấu cơm nữa."

Tần Nguyên Cửu gật đầu, "Được, vậy em ra lệnh cho anh làm thì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-87.html.]

Không phải anh đã nói, đàn ông không biết làm việc nhà là không biết yêu phụ nữ sao? Bây giờ em đã là phụ nữ có chồng, em phải học cách yêu thương người khác chứ?

Ít nhất cũng nên giả vờ trước mặt mọi người."

Kha Mỹ Ngu trừng mắt nhìn anh, "Em muốn ăn Mãn Hán Toàn Tịch."

"Anh rất muốn nấu cho em, nhưng nhà chúng ta không có nguyên liệu?"

“Đáng ghét." Cô quay lại khịt mũi, nhìn bầu trời, vầng trăng tròn hiện lên trong mắt một tia tổn thương, đau đớn.

Về đến nhà, Kha Mỹ Ngu khoanh tay ôm n.g.ự.c như người già, hơi hất cằm, sắc mặt khó chịu, hướng dẫn Tần Nguyên Cửu làm mì, thịt kho tàu, thịt viên kho, thịt lợn chiên và sườn hầm khoai tây...

Cô ra lệnh thế nào, Tần Nguyên Cửu làm thế đó.

Kha Mỹ Ngu chọn toàn công thức đơn giản để tránh sai sót, thế là Tần Nguyên Cửu nấu được cả một bàn thịt lợn rừng.

Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, cô cố gắng đập tan những thứ không vui lúc nảy.

Kha Mỹ Ngu vùi đầu ăn, vừa ăn vừa gật đầu nói: "Đồng chí Tần, không ngờ anh còn có tài nấu nướng nha, sau này phải luyện tập nhiều hơn, cố gắng nấu được tất cả các món ăn."

Vậy là cô có lộc ăn rồi!

Tần Nguyên Cửu chậm rãi ăn, ánh mắt dịu dàng bao phủ con lợn con nào đó, “Lần này anh nấu cơm, lát nữa em rửa bát, phân chia công việc hợp tác, chính em tự nói thế.”

Kha Mỹ Ngu hừ nói: "Em rửa thì em rửa."

Cô nhìn giá trị hòa bình nghèo nàn trên bảng điều khiển, vì đôi bàn tay xinh đẹp của mình, đành cắn răng mua một chiếc máy rửa chén.

Có món đồ này giúp đỡ phân chia công việc hợp tác, cô lại có thể tiếp tục thưởng thức những món ăn ngon rồi?

Cô đúng là một cô nhóc thông minh.

Tần Nguyên Cửu tiếp nhận nhiệm vụ huấn luyện Vạn, Tuế, Đại, Hạ, Hoa, đúng là anh thực sự rất nghiêm túc phụ trách, ăn tối xong chỉ tiêu hóa một lát đã đi đến nhà tổ hướng dẫn mọi người tập luyện.

Hôm nay tất cả người dân trong thôn, ngoại trừ một số ít, đều được ăn thịt, sao người nhà họ Kha có thể một mình tận hưởng việc vận động đau khổ mà vui vẻ này được, đương nhiên phải rủ thêm người tập cùng rồi?

Tối cuối thu ở thôn Lạc Phượng vốn rất an tĩnh và thanh bình, nhưng bây giờ lại trở nên sôi động thú vị đến lạ bởi hàng loạt khẩu hiệu ồn ào.

Kha Mỹ Ngu ở trong không gian học tập năm ngày đêm.

Lúc đầu, cô cảm thấy nhàm chán đến không thể chịu nổi, nhưng khi có thể áp dụng những gì đã học giúp người khác tránh khỏi nỗi đau bệnh tật, cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn vui mừng.

Đối với việc học y phù, chỉ cần người ta có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào, thời gian sẽ trôi qua cực nhanh.

Dường như cô đã quen với cuộc sống viên mãn như thế này, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào nỗ lực của chính mình.

Sáng sớm, Kha Mỹ Ngu vệ sinh bản thân bằng một câu thần chú.

Nhìn về phía đối diện, thấy Tần Nguyên Cửu từ phòng tắm đi ra, cô chạy tới kéo anh ra ngoài, "Anh nhanh lên, em sắp c.h.ế.t đói rồi..."

Tần Nguyên Cửu dùng tay trái ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, tay còn lại không khách khí nhéo má, cánh tay và bụng cô, "Không biết cơm em ăn đều biến đi đâu mất rồi."

Kha Mỹ Ngu rất sợ nhột, không nhịn được cười khúc khích trốn tránh, cuối cùng lại trốn vào trong n.g.ự.c anh.

Tần Nguyên Cửu tự nhiên thuận thế ôm cô một cái, trong mắt hiện lên một cơn sóng ngầm mãnh liệt, cực kỳ kiềm chế, chỉ cắn cô một cái, sau đó buông cô ra, nhanh chóng bước đi.

Kha Mỹ Ngu cảm thấy có chút kỳ quái, hình như hai người hơi thân mật, nhưng rõ ràng là đụng phải nhau, mình không thể tùy tiện lợi dụng anh mà không cho phép anh...

Cô nhanh chóng lắc đầu, dù sao sau khi lấy giấy chứng nhận thì giữa hai người không còn vấn đề ai lợi dụng ai nữa.

Hơn nữa, trùm phản diện còn thể hiện rõ ràng anh không có ấn tượng tốt với cô, thậm chí còn hàng ngày ghét bỏ cô.

Vì vậy, Kha Mỹ Ngu cảm thấy nhẹ nhõm, cùng một đường chạy chậm đuổi theo anh.

Hai người một trước một sau đi tới, tự nhiên lại bị người dân trong thôn trêu chọc.

Lúc nào cũng vậy, một người thản nhiên lạnh lùng như không nghe thấy, người còn lại thì hi hi ha ha luôn mồm như đang được khen ngợi.

Người dân trong thôn cảm thấy hai người như nắm đ.ấ.m đánh vào cục bông.

Kha Mỹ Ngu bước vào sân, vừa chạy vào phòng bà cụ vừa hô, "Bà nội, bà nội, bà nội, có phát hiện lớn!"

Bà cụ nói: "Bảo Nhi, con làm mọi người sợ đấy, mới sáng sớm đã lớn tiếng thế rồi.”

"Này, sao hôm nay con không kêu đói nữa? Nói đi, là phát hiện quan trọng gì thế?"

Mẹ Kha không nhịn được thò đầu vào cười hỏi.

Kha Mỹ Ngu kéo hai người ra một góc, nhỏ giọng nói: "Hôm qua lúc bọn con đi bộ về nhà, chẳng may đi nhầm đường dừng lại trước cửa nhà Kha n Thục, hai người thử đoán xem chuyện gì xảy ra?"

Hai người họ cau mày lắc đầu.

Cô cười tươi, sống động tái hiện những gì đã xảy ra ngày hôm qua, rồi nói: “Con phát hiện ra mẹ Kha n Thục có thai, nhưng chắc bà ta vẫn chưa biết điều đó.”

Bà cụ và mẹ Kha đều giật mình không thôi, “Chị ta cũng đến tuổi làm bà ngoại rồi mà vẫn có thể mang thai sao? Ở tuổi này còn sinh được con? Có phải do tác dụng uống thuốc không?"

Sau đó bà cụ tức giận nói: "Nhưng thằng hai... A, Kha Khánh Thi kia đúng là súc sinh, ngay cả cọng tóc của Bảo Nhi bà cũng không nỡ đụng đến, nó lại dám dơ tay lên uy h.i.ế.p cháu?"

Loading...