XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 12: HẮN LÀ ANH
Cập nhật lúc: 2024-07-22 23:32:11
Lượt xem: 851
Diệp Vãn Thanh duỗi ngón tay, chọc nhẹ vào người anh. Ðối phương lảo đảo, thân thể như diều đứt dây, ngã xuống mặt đất.
Tóc trên trán khẽ nhếch lên, lộ ra khuôn mặt mờ ảo, như ẩn như hiện.
Diệp Vãn Thanh đưa đèn pin chiếu lên, chờ khi nhìn rõ khuôn mặt của anh, hô hấp cô thoáng chốc mất đi nửa nhịp. Mắt chữ A mồm chữ O, cô vô cùng kinh ngạc, trố mắt nhìn đối phương.
Là anh ta!
Sở Dao!!!
Sao lại là anh ta? Sao anh ta lại ở đây?
Diệp Vãn Thanh trong lòng quýnh lên. Cô vứt đồ trong tay, chạy đến muốn dìu anh dậy.
Người đàn ông vai rộng, eo hẹp, nhìn có chút gầy nhưng kỳ thực cơ bắp săn chắc, không hề nhẹ chút nào. Một khắc khi chạm vào anh, như một phản xạ cơ thể, anh ngay lập tức căng cứng.
Cô chăm chú nhìn người trước mặt, trong lòng cảm xúc phức tạp vô cùng.
Dừng lại một chút, để anh thoải mái hơn, cô tiếp tục động tác trong tay. Động tác lớn đến mức, người sống không thể không cảm nhận được. Nhưng anh vẫn như cũ, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt, hiển nhiên là bị trọng thương và rơi vào hôn mê sâu.
Cũng không biết cô đã đụng chạm chỗ nào, khiến anh vô thức phát ra tiếng rên đau.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
"Ưm."
Diệp Vãn Thanh nhận ra, mình có thể đã vô tình chạm vào chỗ vết thương. Động tác chợt dừng lại, cô bối rối không biết đặt tay chỗ nào. Trong không gian tối tăm này, căn bản không nhìn thấy vết thương ở đâu mà tránh.
Hết cách, cô chỉ có thể buông tay ra trước.
Cử động lớn như vậy nhưng anh vẫn không hề hay biết gì, vẫn cứ hôn mê bất tỉnh như cũ.
Diệp Vãn Thanh nhặt lại đèn pin bị ném qua một bên lúc nãy, dưới ánh sáng, miệng vết thương của anh hiện rõ mồn một.
Quần áo anh rách rưới, vài chỗ bị xé rách, vết thương như ẩn như hiện. Bởi vì thời gian tương đối dài, m.á.u đã đông lại, bắt đầu kết vảy.
Diệp Vãn Thanh xem xét cẩn thận từng vết thương một. Mỗi lần phát hiện một vết thương, n.g.ự.c bên trái cô lại đau nhói không thôi.
Ánh mắt cô rơi xuống vết thương có vài miếng thịt bị thiếu, tựa như bị người bóp chặt yết hầu, cô hô hấp dường như ngừng thở.
Xung quanh miệng vết thương hiện vết răng rõ ràng, hiển nhiên là bị một vật nào đó cắn rách. Không cần nghĩ cũng biết vật đó là cái gì, bị dạng sinh vật này xé toạc như thế, chỉ nghĩ thôi đã có thể tưởng tượng được, sự đau đớn và thống khổ đó lớn như thế nào rồi.
Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh lần đầu gặp anh, sạch sẽ gọn gàng. Tuy chỉ là bèo nước gặp nhau thôi nhưng anh đã cứu cô trong lúc nguy nan.
Một người khiêm tốn chính trực như vậy, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì lại có thể khiến biến thành dạng này?
Trong thế giới của Diệp Vãn Thanh, cô luôn tin rằng, người lương thiện chính nghĩa sẽ có kết cục tốt. Nhưng thực tế lại chứng minh cho cô thấy, những người này thường có kết cục bi thảm nhất.
Cô như thế, anh cũng như thế!
Hốc mắt cô bắt đầu nóng lên, ánh nhìn rơi xuống nơi nào đó. Thân thể của anh có quá nhiều vết thương, một số vết thương quá nghiêm trọng đã bắt đầu chảy mủ, bốc mùi hôi thối.
Ngực Diệp Vãn Thanh càng khó chịu, nhìn một hồi lâu bỗng nhiên cô nhớ đến dị năng chữa trị của bản thân.
Cô vươn tay, vì lần đầu tiên chữa trị cho người khác nên động tác có chút không thuần thục. Theo sự chỉ dẫn mơ hồ trong lòng, một quả cầu ánh sáng mờ nhạt xuất hiện, vây lấy vết thương của anh.
Giống như được một lớp ánh sáng ấm áp bao phủ. Thời gian trôi qua, cơn đau do vết thương gây ra cũng dần dần giảm bớt. Lông mày đang nhíu chặt của anh cũng từ từ giãn ra, trông nhu hòa hơn nhiều.
"Thật là một phế vật, chấp nhận bản thân mình, khó đến thế sao?"
Trong bóng tối, "Hắn" chậm rãi bước tới, gương mặt lạnh lùng, giọng nói cùng anh giống nhau, vô tình lại tàn nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-12-han-la-anh.html.]
Sở Dao cười lạnh: "Câm mồm! Tôi là tôi, ngươi là ngươi! Cái đồ giả mạo nhà ngươi từ đâu chui ra mà đòi thay thế tôi?"
Giây tiếp theo, "Hắn" hiện ra trước mặt anh, gắt gao bóp chặt cổ anh, ánh mắt lạnh thấu xương, lộ ra một tia khát máu: "Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có phủ nhận thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được sự bẩn thỉu của ngươi."
Khí lực của "Hắn" rất lớn, Sở Dao gần như hít thở không thông, mặc dù bị đối phương bóp cổ sắp c.h.ế.t đến nơi, nhưng anh vẫn cố chấp không chịu thừa nhận "Hắn" là anh.
Một luồng sáng mạnh đột ngột hạ xuống, chiếu thẳng vào họ. "Hắn" trong nháy mắt giống như bị bỏng, lực tay bất giác giảm bớt mấy phần.
Sở Dao nhìn ra, "Hắn " vô cùng e ngại ánh sáng này. Tựa hồ bị nhìn thấu, "Hắn" tức giận hất anh ra, cúi người ghé sát vào tai anh nói khẽ: "Lần này coi như ngươi gặp may, lần sau gặp lại, nhất định sẽ khiến ngươi cầu xin ta."
Vừa dứt lời, "Hắn" lập tức biến mất không còn dấu vết.
Sở Dao ngước mắt nhìn về hướng ánh sáng đó. Ấm áp! Thân thể như được ánh nắng bao phủ trong mùa đông giá rét, xua tan hàn ý bên trong.
Ưm, thật là...ấm áp!
Thật thoải mái!
Anh chậm rãi mở mắt, trước mắt lại một mảnh tối đen.
Người đàn ông khẽ cử động, vô cùng giật mình khi nhận thấy thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn cảm giác đau đớn như trước.
Chuyện gì thế này? Anh vô cùng ngạc nhiên, chân khẽ nhúc nhích, tựa hồ đụng phải một vật thể ấm áp, chân lập tức co rúm lại, lui về sau.
Chờ khi hai mắt dần thích nghi với bóng tối, anh lúc này mới nhìn thấy rõ, bên cạnh mình có một người đang nằm.
"Cô là ai?" Sở Dao hỏi.
Thấy cô không động đậy cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Anh có chút nghi hoặc.
Ánh mắt rơi xuống bên cạnh, thấy một chiếc đèn pin nhỏ nhắn đang nằm lăn lốc một bên. Sở Dao vội nhặt lấy đèn pin, sau khi chiếu sáng, anh liền phát hiện bên cạnh mình ấy vậy mà có một cô gái đang nằm.
Cô có gương mặt xinh đẹp, mày lá liễu, mặt trái xoan, đây là kiểu mỹ nhân cổ điển. Chỉ là trên mặt không có chút máu, gương mặt trắng bệch, mắt nhắm chặt lại, vai trái đầy máu, bất quá m.á.u đã khô.
Anh cau mày, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Gương mặt người này mang lại cho anh cảm giác có vẻ quen thuộc, nhưng anh có chút không nhớ đã gặp ở đâu. Nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không nhớ nổi nên đành phải bỏ qua.
Diệp Vãn Thanh từ từ tỉnh lại, ánh sáng yếu ớt hơi chói mắt. Cô ngây ngẩn một hồi, sau khi ý thức quay lại liền ngồi bật dậy.
"Cô đã tỉnh?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nửa thân người đàn ông ẩn trong bóng tối, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ khuôn mặt.
Cùng lúc đó, anh cũng đang quan sát cô. Lúc cô vừa mới tỉnh dậy còn chưa kịp chỉnh đốn, đầu bù tóc rối, quần áo nhăn nhúm, cả người tuy có chút lôi thôi nhưng không tạo cảm giác khó chịu cho đối phương.
Ánh mắt anh rơi vào bả vai cô, một lỗ thủng to vẫn còn chưa khép kín đã lập tức thu hút ánh nhìn của anh. Lúc này, anh mới phát hiện cô thật sự bị thương. Vết cắt gọn gàng, rõ ràng là bị ai đó dùng vật sắc nhọn gây thương tích.
Sở Dao có chút trầm tư, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Diệp Vãn Thanh không trả lời câu hỏi của anh, thấy tình huống của anh chuyển tốt, mắt cô khẽ cong lên, nở một nụ cười yếu ớt. Tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng có thể buông xuống, lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Không uổng công cô tiêu hao hết dị năng để trị liệu. Xem ra hiệu quả không tệ a!
"Anh không có việc gì là tốt rồi!"
Anh yên lặng, chăm chú nhìn cô một hồi lâu.
Người trước mặt vừa tỉnh dậy liền nói với anh một câu như thế! Sở Dao có chút sững sờ, cúi mắt giấu đi sự u ám âm trầm.