Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 13: RA NGOÀI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-23 23:14:22
Lượt xem: 825

"Anh bị thương thực sự cũng quá nặng đi, may mà trị liệu kịp thời." Dường như không có gì gọi là xa lạ ở đây, cô chậm rãi bước về phía anh, giọng điệu hỏi han ân cần: "Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?"

Ánh mắt cô sáng ngời, đáy mắt là một mảnh trong veo cùng chân thành, tâm Sở Dao khẽ động, nhưng rất nhanh liền bị anh đè xuống.

Người phía trước vẫn chưa rõ là địch hay bạn. Anh tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác.

"Tốt hơn nhiều, là cô đã cứu tôi?"

Diệp Vãn Thanh gật đầu không chút do dự. Dị năng không phải là điều mới mẻ ở giai đoạn sau này, bây giờ nói với anh cũng không sao, huống hồ trong lòng cô còn vô cùng cảm kích Sở Dao đã từng cứu cô.

Diệp Vãn Thanh nâng cánh tay của anh lên. Cô biết chỗ đó có một vết thương rất sâu và dài. Là bị Zombie trảo thương gây ra, thịt bên trong gần như bị lật ra ngoài, trông hết sức doạ người.

Diệp Vãn Thanh một mực cúi đầu lo chữa trị nên không phát hiện sự phức tạp thoáng qua trong mắt anh.

"Hiện tại cảm giác thế nào?" Cô vừa mới khôi phục lại một chút sức lực, đã ngay lập tức chữa trị cho anh.

Sau khi kết thúc, Diệp Vãn Thanh cảm giác cơ thể mình không còn là của mình nữa, toàn thân vô lực, chân có chút mềm nhũn ra.

Sở Dao suy nghĩ hỗn loạn, liếc mắt nhìn qua cô một cái. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của cô.

Phảng phất bị khuôn mặt không chút huyết sắc của cô làm cho đau lòng, vốn tâm trạng còn đang hỗn loạn bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại anh còn có gì để mất nữa đâu? Cô có thể có mục đích gì chứ? Giờ còn đúng mỗi cái mạng này thôi! Anh cũng không thể lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử được!

Nếu cô thật sự muốn lấy mạng anh, thì đã sớm g.i.ế.c anh khi anh đang hôn mê rồi. Sao phải tốn công tốn sức chữa trị cho anh làm gì? Cần gì mà phải lòng vòng như thế!

Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Dao buông bỏ khúc mắc trong lòng, không còn xoắn xuýt nữa.

Thấy anh im lặng hồi lâu, Diệp Vãn Thanh nghi hoặc ngẩng đầu: "Ân?"

Sở Dao thấy vậy liền lắc lư cánh tay trước mặt cô vài lần, vết thương trước đó còn đau nhức, giờ không khác gì bình thường, chỉ là chưa có hoàn toàn khép lại thôi.

"Hiện tại đã hết đau." Sở Dao ánh mắt sáng lên, giả bộ như vô tình hỏi "Vừa rồi là cái gì vậy?"

Diệp Vãn Thanh biết anh đang hỏi gì, cũng thành thật trả lời: "Dị năng."

"Dị năng?" Lông mày anh nhíu lại, miệng vô thức lặp lại từng chữ một.

"Đúng! Là dị năng!" Cô gật đầu đáp lại.

"Tôi kích phát tiềm năng của bản thân, dị năng là chữa trị. Đáng tiếc không có chút năng lực công kích nào."

Dường như để chứng minh lời nói của mình, cô vừa giơ tay lên, Sở Dao liền biết cô muốn làm gì. Trong đầu hiện lên hình ảnh khuôn mặt trắng như tờ giấy của Diệp Vãn Thanh sau khi sử dụng dị năng. Lòng anh chợt quýnh lên, nhanh chóng nắm lấy cổ tay, ngăn cản động tác kế tiếp của cô.

Da cô trắng nõn mịn màng, chỉ cần một tay thôi là có thể nắm trọn. Ngay lúc đụng phải cô một khắc kia, dây thần kinh Sở Dao chợt run lên một cái chớp mắt.

"Không cần đâu, tôi đã biết." Sở Dao có chút thất thần, đến khi cô nghi hoặc nhìn anh thì anh mới nói một cách hững hờ như thế.

Có lẽ sau khi tự tìm được câu trả lời cho chính mình, thái độ của anh cũng thoải mái hẳn, không có vẻ gì gọi là ngạc nhiên.

Lần này đến lượt Diệp Vãn Thanh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô vốn tưởng rằng còn phải tốn thời gian giải thích một phen nữa chứ.

Dù sao, trong giai đoạn đầu của mạt thế, rất ít người biết đến dị năng. Khả năng hiếm có này trong mắt những người không biết, quả thật là sự tồn tại như quái vật.

"Anh không sợ sao?" Thấy anh không kinh ngạc chút nào, Diệp Vãn Thanh nhịn không được hỏi.

"Tại sao phải sợ?" Anh hơi ngạc nhiên hỏi ngược lại, bị câu hỏi không đầu không đuôi của cô làm cho mơ hồ. Ngước mắt lên nhìn, liền thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, thân thể dừng lại, anh chợt hiểu ra.

"Năng lực này rất tốt a. Nhờ có cô mà thương thế của tôi đã dần dần chuyển biến tốt. Tôi cảm ơn cô còn không hết nữa là, tại sao phải sợ cô chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-13-ra-ngoai.html.]

Thanh âm của anh lạnh lùng nhưng ẩn chứa một chút ấm áp không dễ nhận thấy, dần dần trấn an tâm trạng rối bời của Diệp Vãn Thanh.

"Vậy thì tốt!" Diệp Vãn Thanh thả lỏng một chút.

Lúc này, bụng cô lại kêu ục ục lên vì đói.

Diệp Vãn Thanh có chút xấu hổ: "Tôi đói rồi."

"Vậy trước đi tìm gì đó để lót dạ vậy."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Sở Dao cũng đói lả từ lâu. Từ lúc trọng thương đến giờ, anh vẫn luôn mê mang không tỉnh, trên người không mang theo bất cứ đồ gì, đồ ăn lại càng không.

Sở Dao bật đèn pin lên, dẫn đầu đi vào trong kho hàng: "Theo tôi."

Diệp Vãn Thanh đuổi theo bước tiến của anh, tò mò hỏi: "Đi đâu?"

"Nơi này có cửa sau." Anh giải thích.

"Cửa trước có Zombie, chúng ta chỉ có thể ra ngoài từ cửa sau."

Diệp Vãn Thanh nhớ lại những Zombie bị m.á.u mình hấp dẫn vẫn còn đang miệt mài cào cửa phía trước. Cô khẽ gật đầu.

Sở Dao đã đến đây một lần trước khi cô hôn mê, vậy nên cũng tương đối quen thuộc đường hơn, rất nhanh liền dẫn cô đi đến cửa sau.

Hai người dừng bước trước cánh cửa ở phía trước. Cánh cửa sắt đã bị khóa lâu ngày, chốt cửa đã rỉ sét. Sở Dao thử kéo thử nhưng không nhúc nhích.

"Mở không được ư?" Diệp Vãn Thanh thấy vậy, giọng nói không khỏi gấp thêm mấy phần.

Sở Dao không trả lời, anh thử thêm mấy lần nhưng vẫn như cũ, không cách nào tí nào.

Hết cách, anh đành phải chuyển hướng, nhìn xung quanh một lần.

Cách cửa sắt không xa là một thùng sắt đã rỉ. Phía trên bám đầy bụi bẩn cùng nhiều chất ô uế khác, vừa nhìn đã có chút buồn nôn.

Sở Dao nhanh chóng bước tới, nhìn vào trong. Chỉ thấy bên trong dầu mỡ loang lổ. Có thể thấy đây là một thùng dầu đã bỏ hoang từ lâu.

Đúng rồi!

Diệp Vãn Thanh hiểu ra. Ngoan ngoãn một bên theo sát anh, đi một vòng trở về chỗ cũ. Trong tay cầm thêm vài công cụ.

"Đưa đèn pin cho tôi." Diệp Vãn Thanh không biết làm gì, chỉ thấy anh hai tay bận rộn, cô cũng chủ động kiếm việc mà làm.

Nếu không giúp được gì, thì ở một bên làm người tay chân hỗ trợ anh cũng được rồi.

"Ân." Anh cũng không từ chối.

Diệp Vãn Thanh cầm lấy đèn pin, phụ giúp anh chiếu sáng. Chỉ thấy anh làm vài động tác, cửa sắt rất nhanh liền mở ra.

Một luồng ánh sáng mạnh xuyên qua khe hở, hai người đã lâu không thấy ánh sáng, bị chói mắt không khỏi híp mắt lại.

Cẩn thận quan sát xung quanh một chút, không phát hiện điều gì bất thường.

Tranh thủ lúc Zombie vẫn còn chưa đến, hai người vội vàng rời khỏi nhà kho. Trước khi đi, Sở Dao thuận tay cầm theo một cây gậy sắt để đảm bảo an toàn.

Nơi này vắng vẻ hẻo lánh, xung quanh cỏ dại mọc um tùm. Muốn di chuyển cũng vô cùng khó khăn, mỗi bước đi tựa như giẫm vào từng tầng vòng xoáy vậy.

Diệp Vãn Thanh thấp hơn Sở Dao, đương nhiên bước chân cũng ngắn hơn. Ngắn ngủi mấy bước đã kéo ra một khoảng cách dài.

Bất quá cô không muốn bị tụt lại, cố hết sức để bắt kịp bước chân của anh.

Sở Dao vô cùng nhạy bén, rất nhanh liền nhận ra, tốc độ dưới chân cũng chậm đi mấy phần.

Loading...