XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 51: LÀ DO ANH ÉP TÔI!
Cập nhật lúc: 2024-08-09 00:51:17
Lượt xem: 342
Anh ta nửa tỉnh nửa mơ vội nói, cũng không nghĩ đến việc người đàn ông này xuất hiện trong kho là vì lý do gì.
Triệu Sở Dao gật đầu: "Ừm, tôi được anh Chu sai đến lấy chìa khóa, họ đang chuẩn bị ra ngoài."
"Ồ, được rồi, đây này."
Anh ta gật đầu, cũng biết mỗi lần ra ngoài tìm đồ ăn, anh Chu đều dẫn theo anh Vương và mấy người nữa, nên chẳng nghĩ ngợi gì mà giao hết chùm chìa khóa cho Triệu Sở Dao.
Triệu Sở Dao hơi ngạc nhiên, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ đến vậy, kế hoạch dự phòng còn chưa kịp dùng thì chìa khóa đã nằm trong tay.
Lấy được chìa khóa, anh ra hiệu cho Diệp Vãn Thanh đang ẩn nấp.
Cả hai phối hợp ăn ý, không quay lại chiếc xe cũ. Diệp Vãn Thanh chọn chiếc xe tốt nhất để lái, là chiếc xe địa hình duy nhất trong kho, không biết mấy người đó tìm đâu ra.
Vừa lên xe, người canh cửa mới nhận ra có điều không ổn: "Đợi đã!"
Không còn thời gian để quan tâm, Diệp Vãn Thanh nhanh chóng lên xe và thắt dây an toàn. Triệu Sở Dao đạp mạnh chân ga, xe lao vút đi.
Chiếc xe phóng thẳng về phía anh ta, khiến ai cũng phải sợ hãi, lo mà chạy trốn.
Người canh cửa run rẩy, ôm đầu nép vào một góc để tránh bị gặp họa.
Cùng lúc đó, một nhóm người khác hùng hổ lao đến. Mục Thu Linh là người xung phong dẫn đầu, lòng đầy lo lắng.
Sau khi trở về, cô ta đã gọi người đến, dự định dù có ép buộc cũng phải đưa Diệp Vãn Thanh lên giường của anh Chu. Không ngờ, mọi chuyện lại hỏng bét.
Sau đó, Mục Thu Linh đi tìm Triệu Sở Dao, kết quả anh ta cũng không có ở đó.
Lúc đó, cô ta liền cảm thấy không ổn.
Cô ta đoán họ có thể đang tìm cơ hội trốn thoát, vậy nên vội vàng mang người đến đây, nhưng vẫn chậm một bước.
Mục Thu Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Vãn Thanh và Triệu Sở Dao lái chiếc xe địa hình tốt nhất rời khỏi căn cứ.
Sau khi nhân được thông báo, anh Chu chạy đến. Chứng kiến cảnh này, cơn giận bùng lên không thể kiềm chế, anh ta vung tay tát mạnh vào mặt Mục Thu Linh.
Trên mặt truyền đến cảm giác đau rát, nhưng Mục Thu Linh chỉ ôm mặt, không khóc không nháo, như thể không cảm giác được gì. Đôi mắt đỏ ngầu của cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang dần biến mất kia, lòng như bị cắt thành từng mảnh.
Tại sao chứ? Rõ ràng cô ta mới là vị hôn thê của anh, tại sao anh lại chọn mang theo Diệp Vãn Thanh mà không phải là cô? Tại sao?
"Nuôi cô lâu như vậy, làm chút việc cũng không xong! Phế vật!"
Cơn giận của anh Chu càng lúc càng lớn. Uổng công anh ta hào hứng chạy đến đây, người thì không thấy còn bị mất xe.
Gì cũng không được gì, thật là đáng chết!
Càng nghĩ càng giận, sắc mặt anh ta ngày càng tệ.
Cô cúi đầu, vẻ mặt cam chịu: "Xin lỗi anh Chu, em đã làm anh thất vọng rồi."
Anh Chu là ai chứ? Trước khi tận thế xảy ra, anh ta là người có tiếng tăm lừng lẫy trong khu vực này. Sau đó dẫn đàn em vượt qua khó khăn, lập nên căn cứ, kiêu ngạo vô cùng.
Đặc biệt, bây giờ tâm trạng anh ta đang cực kỳ tệ, làm sao có thể đơn giản chấp nhận lời xin lỗi của Mục Thu Linh như vậy?
Anh Chu hừ lạnh một tiếng, hất tay, xoay người bỏ đi, để lại cô ta với gương mặt chật vật.
Cô ta lặng lẽ rời khỏi dưới ánh mắt chế giễu của mọi người xung quanh.
Mục Thu Linh trở về chỗ của mình, tính toán lại nợ nần với Diệp Vãn Thanh. Cô ta tức giận vỗ ngực, lần sau gặp lại, cô sẽ tính cả lãi lẫn lời lên đầu Diệp Vãn Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-51-la-do-anh-ep-toi.html.]
Nhưng chưa kịp trả thù thì căn cứ đã bị tấn công bởi Zombie triều, tổn thất nghiêm trọng.
Một làn sóng Zombie hùng mạnh, như một đợt sóng dữ dội đổ ập xuống căn cứ trong chốc lát. Tiếng gầm rú và tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
“Chuyện gì đang xảy ra? Mấy ngày nay không thấy Zombie đâu, sao tự nhiên lại xuất hiện nhiều như vậy?”
Anh Vương chưa kịp tỉnh ngủ đã bị người khác lôi ra khỏi chăn, nhìn thấy đám Zombie dày đặc trước mắt, anh ta nháy mắt tỉnh ngủ, cầm lấy vũ khí quyết liệt bảo vệ căn cứ.
“Tôi cũng không biết! Thật là kỳ lạ!” Những người khác đáp lại.
Chẳng mấy chốc, tất cả những người trong căn cứ đều chạy ra ngoài, cùng nhau chống lại cuộc tấn công của Zombie.
Có lẽ do bị kìm nén suốt nhiều ngày, Zombie với đôi mắt đỏ ngầu, sức tấn công mạnh mẽ hơn nhiều, bọn họ chỉ cần sơ hở một chút là bị kéo ra và xé xác bởi đám Zombie.
Nhiều người bị thương khi bảo vệ đồng đội, mùi m.á.u tanh càng thêm kích thích Zombie, khiến sức mạnh của chúng nháy mắt tăng lên gấp đôi.
Không lâu sau, bọn họ trở thành bên bị áp đảo, tình thế ngày càng nguy hiểm.
Thấy tình hình không ổn, lúc này cần một nhân vật trọng yếu xuất hiện để nâng cao sĩ khí, anh Vương hỏi: “Anh Chu đâu rồi? Anh Chu đang ở đâu?”
“Chúng tôi cũng không biết!”
Ai đó trong đám đông trả lời, ngay sau đó có người bị Zombie bên ngoài bắt lấy và biến dị ngay lập tức.
Những người còn lại hoảng sợ bỏ chạy, thậm chí không màng đến vị trí của mình.
“Quay lại!” Anh Vương tức giận, còn chưa kịp chạy trốn đã bị người vừa bị nhiễm lao đến cắn chặt cổ.
Máu tươi văng tung tóe, anh ta đã c.h.ế.t ngay tức khắc.
Cùng lúc đó, trong nhà kho có một chiếc xe dừng lại. Một người đàn ông điên cuồng nhét thực phẩm vào cốp xe, nhìn thấy ghế phụ đã bị chiếm giữ, Mục Thu Linh trong lòng dâng lên dự cảm bất an.
“Anh Chu, anh mang em theo được không, em sợ!” Cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông đang bận rộn.
Lúc này, tình thế nguy cấp, anh ta làm gì còn kiên nhẫn. Hơn nữa, lần trước Mục Thu Linh làm việc không đạt, lửa giận còn chưa có chỗ phát đây này. Anh ta đã sớm không ưa gì cô nữa rồi.
Anh Chu không chút do dự hất tay cô ra, quát lên giận dữ, không còn nửa điểm tình ý như trước.
"Cút!"
“Anh Chu, có câu Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, anh không thể bỏ rơi em được!” Mục Thu Linh vừa sợ vừa lo, không màng tự tôn mà bám lấy anh ta.
“Còn có câu vợ chồng như đôi chim trong rừng, rừng cháy thì mạnh con nào, con nấy bay. Vấn đề là tôi và cô không phải vợ chồng, cô chỉ là một con tiện nhân bị hàng nghìn người cưỡi!”
Anh ta mặt mũi vặn vẹo, lộ vẻ ghê tởm, sự chán ghét hiện rõ trên mặt. Mục Thu Linh sững sờ trong giây lát, tay không tự chủ buông ra.
Anh Chu cũng chẳng để ý nhiều, tiếng hét bên ngoài như một chất xúc tác, khiến anh ta càng lúc càng hành động nhanh hơn.
"A" Một tiếng hét vang lên, một người có gương mặt biến dạng đột nhiên xông vào, anh Chu thấy vậy không nói hai lời, trực tiếp leo lên xe ngay lập tức.
Vừa mở cửa xe, cơ thể truyền đến một trận đau đớn. Anh ta khó khắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mục Thu Linh đang cầm một con d.a.o nhọn không biết lấy từ đâu ra, đ.â.m mạnh vào lưng anh.
Máu nóng như kích thích thần kinh của cô, Mục Thu Linh cầm d.a.o đ.â.m anh ta hết lần này đến lần khác.
“Cô...” Anh ta run rẩy chỉ tay về phía cô, còn chưa kịp nói hết câu đã tắt thở.
Mục Thu Linh lạnh lùng nhìn t.h.i t.h.ể rủ xuống của anh ta, cười khẩy: “Nếu anh vô tình thì đừng trách tôi bất nghĩa, là do anh ép tôi.”
Ngay sau đó, cô lên xe, đạp mạnh cần ga, lao ra khỏi căn cứ.