Xuyên Thành Thế Thân, Ta Bị Cả Môn Phái Đọc Tâm - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:34:28
Lượt xem: 1,837
Rồng ký kết khế ước với Thẩm Kiều Kiều, có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của chủ nhân, lúc này thấy thiếu nữ khóc thương tâm như vậy, còn tưởng rằng ta đã bắt nạt nàng ấy.
Nó bước trên mặt nước từ dưới hồ lên, muốn đòi lại công bằng cho thiếu nữ.
Nó tụ linh lực vào lòng bàn tay, đánh một chưởng về phía mặt ta.
Nhìn cách xuất hiện phô trương của thiếu niên sừng rồng, ta tìm kiếm trong cốt truyện một lúc, phát hiện nhóc không chỉ là nam phụ của cuốn sách này, mà còn là một con rồng chính hiệu.
[Tuy nhóc là dị tộc, nhưng đã gia nhập môn phái chúng ta, chính là một thành viên của môn phái, chúng ta không nên kỳ thị bất kì ai.]
Mọi người còn chưa kịp ngăn cản nhóc rồng, nhóc đã đứng hình tại chỗ, những giọt nước trên tay rơi lộp độp xuống, tạo thành những hố nhỏ trên bãi cỏ.
Thiếu niên sừng rồng trợn tròn mắt, giữ nguyên tư thế ra chiêu, giơ cao lòng bàn tay.
Ta lịch sự vỗ vào tay nhóc, high-five với cậu ta.
[Vừa đến đã chào hỏi, nhóc rồng này cũng thật nhiệt tình.]
[Cố lên. Hôm nay nhóc tự hào về môn phái, ngày mai môn phái tự hào về nhóc!]
3
Chắc chắn là kiếp trước ta đã quá chăm chỉ, nên ông trời mới ban thưởng cho ta được phi thăng đến thế giới tu tiên.
Ta nhất định phải nỗ lực phấn đấu, mới không phụ lòng cơ duyên này.
Người khác nghe gà gáy thì thức dậy, ta nghe gà gáy thì đi ngủ.
Sau khi luyện kiếm cả đêm, ta sảng khoái chuẩn bị về nghỉ ngơi.
Trên đường đi qua rừng cây nhỏ, ta đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở của Thẩm Kiều Kiều: "Đại sư huynh, Kiều Kiều có phải là rất vô dụng không, sao học mãi cũng không được."
Tiếp theo là một giọng nam trầm ấm, đang ra sức dỗ dành nàng ấy: "Kiều Kiều nhà chúng ta vốn dĩ không cần phải đánh đấm, Đại sư huynh sẽ bảo vệ muội cả đời."
Giọng nói của Thẩm Kiều Kiều lộ rõ vẻ bất an và thất vọng: "Nhưng mà ... Kiều Kiều rất sợ. Kiều Kiều tối qua nằm mơ, mơ thấy mọi người đều thích Thanh Hứa sư tỷ, không thích Kiều Kiều nữa ... Nếu Kiều Kiều cũng lợi hại như Thanh Hứa sư tỷ, mọi người có thích ta thêm một chút không?"
Đại sư huynh vội vàng phản bác: "Chỉ là sư phụ thấy Lục Thanh Hứa có vài phần giống Kiều Kiều, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên mới nhận nàng ấy vào môn phái. Mắt cá làm sao có thể sánh với minh châu? Kiều Kiều là người quan trọng nhất của Đại sư huynh, không ai có thể so sánh với muội."
Lục Thanh Hứa, là tên của ta.
[Không nhìn điều sai trái, không nghe điều sai trái ... Nghe tiếp nữa là bất lịch sự rồi.]
Ta vừa định lặng lẽ rời đi, đột nhiên nghe thấy Đại sư huynh quát lớn: "Ai đó!"
Thế là lúng túng rồi.
Ta cứng đờ da đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thò đầu ra từ sau gốc cây: "Chào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-the-than-ta-bi-ca-mon-phai-doc-tam/chuong-2.html.]
Tiểu sư muội hình như bị thương tay khi luyện kiếm, tà váy trắng tinh khôi nhuốm đỏ máu. Đại sư huynh đau lòng ôm Thẩm Kiều Kiều vào lòng, đưa cho nàng ấy đủ loại linh đan như kẹo.
Thẩm Kiều Kiều phát hiện có người, hai má ửng hồng.
Nàng ấy muốn rời khỏi vòng tay của Đại sư huynh, nhưng bị Đại sư huynh giữ chặt.
Cái đầu nhỏ nép chặt vào lồng n.g.ự.c của Đại sư huynh, Thẩm Kiều Kiều chỉ có thể dùng nắm đ.ấ.m nhỏ nhắn đánh vào n.g.ự.c hắn.
Lực đạo này đối với Đại sư huynh, chẳng khác nào mèo con cào nhẹ.
Đại sư huynh yêu chiều nắm lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Kiều Kiều, nhẹ nhàng khống chế.
Khi thiếu niên quay sang nhìn ta, vẻ mặt đau lòng trên mặt liền biến thành lạnh lùng như gió thu quét lá rụng: "Muội ở đây làm gì!"
Ta cười trừ: "Ta vừa luyện tập buổi sáng xong, đang định về nghỉ ngơi, đi ngang qua, đi ngang qua thôi. Hai người cứ tự nhiên, ta cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy."
Thực ra tâm trí lại tập trung vào những viên linh đan tràn đầy linh khí này.
[Nhìn linh khí nồng đậm này! Nhìn phẩm chất hoàn hảo này!]
[Đại sư huynh quả nhiên là thiên tài luyện đan, viên linh đan này được luyện thật tốt.]
Đại sư huynh đột nhiên nhìn lại linh đan trong tay mình.
Sắc mặt trở nên kỳ lạ, khóe miệng giật giật, dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu của Đại sư huynh có vẻ hơi kiêu ngạo: "Đừng tưởng rằng ra ngoài luyện tập sớm như vậy là có thể thu hút sự chú ý của mọi người, người quan trọng nhất trong lòng ta mãi mãi là Tiểu sư muội."
Luyện tập "sớm như vậy" là sao?
Ta hơi tức giận, thiện cảm dành cho Đại sư huynh vừa rồi biến mất sạch sẽ.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh: "Cũng được, ta cũng chỉ đi dạo thôi."
[Gà đã gáy ba lần rồi, làm tròn lên cũng là mặt trời chiếu đến m.ô.n.g rồi, Đại sư huynh vậy mà còn thấy sớm? Thật là quá lười biếng!]
Đại sư huynh nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng lẽ muội không cần ngủ sao?"
Ta khiêm tốn xua tay: “Ôi ta ngày nào cũng ngủ mà, không ngủ thì làm gì bây giờ, tu luyện cách mấy cũng chẳng thành, có luyện cả đời cũng thế.”
[Ngủ? Cái tuổi này sao ngủ được?]
Đại sư huynh nhìn ta chằm chằm với ánh mắt kỳ lạ một lúc: "Ồ, trước đây ta có luyện một viên linh đan, tiếc là tác dụng phụ là khiến người ta tỉnh táo không ngủ được, xem ra là vô dụng rồi."
Khiến người ta tỉnh táo không ngủ được?
Đây chẳng phải là người bạn đồng hành hoàn hảo của người lao động sao!
Mắt ta sáng lên, lập tức tiếp lời: "Ta ... có một người bạn, nàng ấy thực sự rất cần!"