Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Nam Phụ Độc Ác - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-29 18:13:21
Lượt xem: 941

Gần đây Cố Quân Từ rất kỳ lạ, giống như một con công muốn xòe đuôi, lúc nào cũng muốn biểu hiện ra sức hấp dẫn của mình.

Mặc dù anh không bộc lộ hết sức hấp dẫn, nhưng anh bày ra như thế, tôi không thể nào chống đỡ được.

Anh luôn mượn cơ hội ôm hôn tôi, tôi độc thân hơn hai mươi năm, thật sự rất khó ngồi trong lòng một người mà không bối rối.

Tôi luôn cảm thấy không bao lâu nữa, mình sẽ bị anh ăn sạch...

Nhưng ngày ngày ở chung, tôi càng cảm thấy Cố Quân Từ rất đáng yêu, mà mình sẵn lòng nuông chiều anh.

Ngày hôm nay, anh ầm ĩ muốn ăn sườn xào chua ngọt, tôi xuống siêu thị dưới lầu mua. Lúc trở về gặp phải một kẻ đáng ghét.

"An Tuệ Hòa, là chị thật à, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm, sao chị giống như bác gái thế?"

Cậu ta ghét bỏ nhìn tôi xách túi lớn túi nhỏ trong tay: "Đúng là không nhìn nổi nữa, chị thành bà cô già rồi!"

Tôi nhìn hồi lâu mới nhớ ra người này, hình như là em trai tôi.

Gia tộc họ An là một gia tộc tình thân mỏng manh, tôi là con vợ trước của bố, sau đó mẹ cậu ta bò lên, mới sinh ra cậu ta. Đương nhiên, trong nhà còn có con riêng, con rơi tá lả.

Ở nhà họ An, toàn bộ con trai đều được chọn trở thành người thừa kế, con gái làm công cụ thông gia.

Người em trai này vì mẹ của cậu ta giành vị trí chính thất nên vô cùng kiêu ngạo, chưa từng để tôi vào mắt.

Bây giờ nhìn thấy tôi thế này càng dốc sức chế nhạo.

Tôi nghe cậu ta chế giễu thật sự không thú vị: "Nói xong chưa, nói xong thì nhích qua đi, đừng cản đường!"

An Diệu Thiên nhìn thấy thái độ này của tôi thì hùng hổ khó chịu.

"An Tuệ Hòa, chị còn tưởng mình là người nhà họ An à, chị đã bị đuổi ra khỏi nhà họ An từ lâu rồi. Bây giờ còn dám la lối om sòm với tôi, chị là cái thá gì chứ! Tôi thấy chị mau ly hôn với kẻ vô dụng Cố Quân Từ kia đi, nhân lúc mình còn có nhan sắc thì tìm người có tiền mà gả đi, còn có thể trợ giúp cho nhà họ An. Tránh cho giống như bây giờ, đã biến thành bác gái vô dụng rồi."

"Nói đủ chưa? Tôi không ngăn lại, cậu nghĩ mình là cái gì!"

Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn An Diệu Thiên: "Cậu có tư cách gì nói Cố Quân Từ, cậu còn không bằng một sợi tóc của anh ấy. Cậu có bản lĩnh gì, chỉ là con ông cháu cha dựa vào nhà họ An mà ra vẻ, rời khỏi nhà họ An thì cậu chẳng là gì cả. Bây giờ Cố Quân Từ nghèo khổ nhưng anh ấy vất vả phấn đấu, chắc chắn sẽ gượng dậy được. Mà cậu, rời khỏi nhà họ An thì chỉ là kẻ vô dụng mà thôi!"

"An Tuệ Hòa, chị dám mắng tôi!"

Cậu ta giơ quả đ.ấ.m lên muốn đánh về phía tôi.

Tôi hơi ngẩn người thấy nắm đ.ấ.m sắp vung về phía mình, lúc tôi muốn né tránh đã có một người ngăn trước mặt tôi.

Người kia nắm chặt cổ tay An Diệu Thiên, đạp mạnh một cái, khiến cậu ta văng ra ngoài.

Tôi thấy An Diệu Thiên ngã chổng vó, cười rất vui vẻ.

Tôi chủ động kéo cánh tay của Cố Quân Từ: "Chồng, anh giỏi quá!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-vo-nam-phu-doc-ac/chuong-7.html.]

"Bảo vệ vợ là chuyện nên làm."

Cố Quân Từ rất vui vẻ, lưng cũng thằng lên một chút.

Anh lạnh lùng nói với An Diệu Thiên đang nhe răng trợn mắt trên đất: "Tránh xa vợ tôi ra, còn dám làm phiền cô ấy thì tôi gặp cậu ở đâu sẽ đánh ở đó!"

Anh nói xong cầm túi lớn túi nhỏ trong tay tôi, nắm tay tôi rời đi.

*

"Em không có bị thương chứ, may mà anh xuống kịp."

"Em không sao, An Diệu Thiên vô cùng yếu ớt, nếu đối đầu với cậu ta chưa chắc em sẽ chịu thiệt."

"Đều do anh không tốt."

"Chuyện này có liên quan gì đến anh?"

Cố Quân Từ nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, khẽ thở dài: "Không có gì, sẽ kết thúc nhanh thôi."

"Cái gì?"

"Không có gì, để anh giúp em."

Bây giờ chúng tôi ở chung càng ăn ý hơn, tôi nấu cơm, anh phụ giúp. Anh rửa chén, tôi dọn bếp.

Thậm chí tôi cảm thấy cuộc sống như thế này cũng không tệ.

Sau buổi cơm tối, Cố Quân Từ âm thầm đưa cho tôi một chiếc thẻ.

"Trong này có chút tiền tiết kiệm của anh, vợ, em mua chiếc xe đi, anh không nỡ để em cầm túi lớn túi nhỏ đi tới đi lui."

Tôi: ...

Nhưng mà chợ bán thức ăn ở cạnh cư xá, lái xe... Tìm không thấy chỗ đỗ xe.

Tôi nhìn ánh mắt long lanh như chó của Cố Quân Từ.

"Được rồi, em cầm trước, làm quỹ ngân sách mua nhà của chúng ta, mua xe thì từ từ đi. Mặc dù em có bằng lái nhưng lái xe không rành lắm."

"Vợ, em không cần tiết kiệm tiền giúp anh, anh sẽ cố gắng kiếm tiền. Không bao lâu nữa trò chơi mới của anh sẽ lên sóng, đến lúc đó em có thể dùng để mua túi hết."

"Ừm..."

Thật ra chuyện tôi mua túi dường như là chấp niệm của anh.

 

Loading...