Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 413

Cập nhật lúc: 2024-10-27 11:10:08
Lượt xem: 13

Lúc này, Phòng Hạo Lân được thả xuống đất, cậu nhóc nhìn trộm Dư Tiểu Thảo một cái, đôi chân ngắn đi đến bên người Phòng phu nhân, nỗ lực vươn cánh tay nhỏ như củ sen ra, bập bẹ nói: “Mẹ, ăn quả quả!”Phòng phu nhân ôm con trai, đặt cậu nhóc ngồi lên đùi mình, nàng ấy khẽ lắc đầu nói: “Đấy là tỷ tỷ cho con, con ăn đi!”Tiểu Lân Lân khăng khăng đưa đào đến miệng nàng ấy nói: “Mẹ ăn Lân Lân mới ăn!”“Mẹ nuôi, nếu Lân Lân hiếu thảo như vậy thì người cứ ăn một miếng đi!” Dư Tiểu Thảo cười ngọt, nhìn tên nhóc chưa đến hai tuổi này cũng biết có đồ ngon thì để mẹ ăn trước.

Tuy rằng tính tình cậu nhóc vẫn còn hơi xấu hổ nhưng có thể biết được cậu nhóc được dạy bảo rất tốt.Phòng phu nhân cắn một miếng nhỏ tượng trưng ở đầu quả đào, Tiểu Lân Lân mới vui vẻ híp đôi mắt to, ngồm ngoàm gặm đào.

DTV

Đào mật nhiều nước, ngọt, cắn rách một miếng ở vỏ ngoài rồi nhẹ nhàng hút, một lượng thịt đào ngọt mềm nhiều nước lập tức chui vào trong miệng cậu nhóc.Ngon! Ngon hơn quả anh đào lần trước mẹ mua, ừm… ngang với dưa hấu tỷ tỷ mang đến từ Đường Cổ! Tiểu Lân Lân trộm liếc tỷ tỷ trắng trẻo có đôi mắt to tròn kia.

Đây chính là tỷ tỷ nấu ăn ngon, thường xuyên gửi bánh ngọt và hoa quả tươi ngon từ Đường Cổ sao? Hiên Hiên ca ca nói, tỷ tỷ cậu ta cũng đối xử với cậu ta rất tốt, tiền tiêu vặt hàng tháng đều chi cho cậu ta! Lân Lân cũng có tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ cậu nhóc có thể giống như tỷ tỷ của Hiên Hiên ca ca, đối xử tốt với Lân Lân hay không?Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân còn chưa đến hai tuổi, tay ôm quả đào lớn, vừa gặm đào vừa nghĩ chuyện nhỏ của mình, không để ý ăn no căng! Gần đây, dạ dày cậu nhóc không tốt, lại không phối hợp uống thuốc, hậu quả của việc ăn no căng bụng là ôm cái bụng nhỏ thở hổn hển lăn qua lăn lại trên giường, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.Phòng phu nhân vừa buồn cười vừa không biết phải làm gì, nàng ấy nhanh chóng sai người đi sắc thuốc, ai ngờ cậu nhóc bụng thì đau nhưng vẫn không chịu uống thuốc: “Mẹ, Lân Lân không muốn uống thuốc đắng, không uống, không muốn uống!”“Nếu không uống thuốc, bụng sẽ khó chịu cả buổi chiều đó.” Dỗ con trai uống thuốc luôn là một vấn đề đau đầu với nàng ấy, Phòng phu nhân thấy cậu nhóc vùi đầu vào trong chăn, cái m.ô.n.g nhỏ cong cong lộ ra bên ngoài giống như một con sâu ngốc vậy.

Nàng ấy thực sự đau đầu mà.Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân cũng rất tủi thân, bụng đã khó chịu như vậy, mẹ lại bắt cậu bé uống thuốc đắng, người có phải mẹ ruột của cậu nhóc không thế? Cậu nhóc che lại cái bụng nhỏ, hu hu nói: “Không uống thuốc đắng, muốn uống nước thuốc ngọt của tỷ tỷ!”“Nước đường dùng để trị ho, không dùng để chữa chứng đầy bụng của con!” Phòng phu nhân tận tình khuyên bảo.

Có lẽ là do cậu nhóc còn chưa được hai tuổi, nên chưa biết cái gì đúng cái gì không đúng, dù sao ho khan có thể không cần uống thuốc đắng thì bụng khó chịu cũng có thể!“Tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ là đại phu, tỷ tỷ không kê thuốc đắng!” Ánh mắt Tiểu Lân Lân sáng lên, lộ cái đầu nhỏ ra từ trong chăn, đôi mắt to ngập nước mắt, sáng ngời giống như sao sáng trên bầu trời đêm.

Không phải mẹ nói tỷ tỷ rất giỏi sao? Thái y chỉ biết kê cho trẻ con uống thuốc đắng, tỷ tỷ có thể kê thuốc ngọt.

Tỷ tỷ nhất định giỏi hơn thái y!“Tỷ nghe thấy Tiểu Lân Lân muốn tìm tỷ, Lân Lân tìm tỷ tỷ có chuyện gì không?” Tiểu Thảo về sân rửa mặt, thay quần áo xong thì quay lại chính viện, không ngờ rằng còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói bập bẹ của Phòng Hạo Lân, nói muốn tìm chị.

Xem ra nàng và đứa nhỏ này rất có duyên, gần một năm không gặp, Tiểu Lân Lân vẫn còn muốn gần gũi người chị này!Vừa vào cửa đã thấy hai bên má Tiểu Lân Lân có hai hàng nước mắt, cậu nhóc vừa đáng thương vừa thẹn thùng nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy tâm mềm nhũn.

Nàng tiến đến ôm cậu nhóc vẫn còn đầy mùi sữa vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Sao Tiểu Lân Lân lại khóc? Nói tỷ tỷ nghe nào, chỗ nào không thoải mái?”Ở trong n.g.ự.c chị đúng là vừa thơm vừa thoải mái! Bạn nhỏ Tiểu Lân Lân vùi mặt vào trong n.g.ự.c tỷ tỷ, hít một hơi thật sâu, giống như được tỷ tỷ ôm bụng cũng không khó chịu nữa.

Cậu nhóc dính lấy Tiểu Thảo, dù mẹ cậu nhóc muốn ôm cậu nhóc về thế nào đều bị cậu nhóc từ chối, còn dùng giọng nói nũng nịu, đáng thương nói: “Tỷ tỷ, bụng Lân Lân đau…”Tiểu Thảo ngước mắt nhìn Phòng phu nhân, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.

Phòng phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn con trai “phản bội” mình, ăn vạ trong n.g.ự.c con gái nuôi, nàng ấy liếc mắt nhìn cậu nhóc nói: “Gần đây bụng của thằng bé không tốt, hôm nay thấy con nên vui quá, nên quên mất chuyện này.

Vừa nãy thằng bé gặm quả đào lớn như vậy, nhất định là đầy bụng rồi!”Phòng Hạo Lân có chút sợ hãi nhìn tỷ tỷ, lại ngượng ngùng cúi đầu: Tỷ tỷ cho chê cậu nhóc tham ăn rồi không nhận đệ đệ này không nhỉ? Cậu nhóc nhìn ngón tay mập mạp của mình, nước mắt chứa trong hốc mắt muốn rơi mà lại bị cậu nhóc kìm lại.Tiểu Thảo nhẹ nhàng xoa bụng giúp cậu nhóc: “Là tỷ tỷ không đúng, không nên cho đệ cả một quả đào như vậy.

Lát nữa tỷ làm một ly trà sữa cho đệ, có thể giúp đệ tiêu hóa tốt hơn.”“Trà sữa có đắng không?” Cậu nhóc sợ ăn đắng nhất, chớp chớp đôi mắt to tràn đầy mong chờ nhìn nàng.Tiểu Thảo dí nhẹ cái mũi nhỏ của cậu nhóc, cười nói: “Không đắng, ngọt, còn thơm nữa!”“Mẹ, người xem! Tỷ tỷ không có thuốc đắng!” Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân vui vẻ cười, một giọt nước mắt trong suốt còn chảy ở bên má đó!Vì Dương Quận vương đến Tây Dương mang mấy con bò sữa về nên không biết từ lúc nào, rất nhiều nhà trong Kinh thành đã bắt đầu thịnh hành uống sữa bò.

Có một thôn trang dưới danh nghĩa Dương Quận vương, mười mấy mẫu ruộng đều trồng cỏ mục, bây giờ đã có hơn hai mươi con bò sữa, trang trại sữa trong Kinh thành chủ yếu cung cấp sữa cho nhà giàu quyền quý.Phòng phu nhân nghe theo lời đề nghị của con gái nuôi, không những cho con trai uống sữa từ sau khi cai sữa mẹ mà bản thân nàng ấy cũng kiên trì uống.

Uống lâu rồi liền thấy tác dụng của nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-413.html.]

Không những bồi dưỡng sức khỏe, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn mà da dẻ cũng trắng hơn rất nhiều.

Còn có trà hoa đào và rượu hoa đào con gái gửi đến nữa, những bạn thân tuổi còn nhỏ hơn nàng ấy nhìn qua cứ như chị nàng ấy vậy.

Bọn họ đều rất hâm mộ nàng ấy! Cũng bắt đầu học uống sữa bò!Dư Tiểu Thảo dùng sữa bò trong nhà nấu với đường trắng, cho thêm mấy muỗng trà vào, còn đặc biệt nhỏ thêm mấy giọt nước linh thạch.

Chờ đến khi trà sữa ấm vừa không bỏng miệng thì đút cho bạn nhỏ Phòng Hạo Lân uống.

Không biết là do tâm lý hay là do nước linh thạch phát huy hiệu quả nhanh mà cậu nhóc nhanh chóng vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, cười hì hì nói: “Không đau, khỏi bệnh rồi! Tỷ tỷ còn giỏi hơn cả thái y nữa!”“Không thể nói bậy được đâu! Cẩn thận sau này không mời được thái y khám bệnh!” Tiểu Thảo bóp bóp khuôn mặt mập mạp của cậu nhóc, không nhịn được hôn một cái.Tiểu Lân Lân lập tức ngại ngùng, vùi mặt vào trong n.g.ự.c mẹ.

Hương thơm trên người mẹ không thoải mái như tỷ tỷ, nhưng mà...!tỷ tỷ hôn Tiểu Lân Lân có phải chứng tỏ tỷ tỷ thích Tiểu Lân Lân không? Tiểu Lân Lân cũng thích tỷ tỷ lắm! Cậu nhóc lại ngoảnh đầu ra nói với tỷ tỷ: “Tỷ tỷ lợi hại! Thuốc của tỷ tỷ không đắng, còn rất ngon nữa! Sau này bị bệnh không tìm thái y nữa, đã có tỷ tỷ rồi!”“Nếu như tỷ tỷ trở về thôn Đông Sơn rồi thì bị bệnh, để ai khám hả?” Dư Tiểu Thảo không nhịn được trêu cậu nhóc.Tiểu Lân Lân vừa nghe vậy thì méo mặt, nước mắt lại sắp rơi: “Không cho tỷ tỷ về! Sau này tỷ tỷ ở đây, không đi đâu hết có được không?”“Con xem kìa! Đệ đệ con còn không nỡ xa con, lần này con phải ở Kinh thành lâu hơn đó!” Phòng phu nhân quở trách trừng mắt nhìn nàng.

Từ lúc nàng ấy về Kinh thành chờ sinh con, đứa con gái luôn luôn bận rộn này chỉ đến thăm nàng có hai lần, tiểu nha đầu nhẫn tâm!Dư Tiểu Thảo sờ chóp mũi, cười ha ha mấy tiếng.

Đột nhiên, nàng nhìn Tiểu Lân Lân ánh mắt sáng lên: “Mẹ nuôi, bây giờ Tiểu Lân Lân lớn rồi, người có thể dẫn đệ ấy đến Đường Cổ! Bây giờ bến tàu cũng sắp xây xong, cha nuôi rất bận, phải ở Đường Cổ dài dài.

Người dẫn Lân Lân đến Đường Cổ, cha nuôi làm việc cũng đỡ nhớ hai mẹ con ở Kinh thành mà!”Phòng phu nhân trầm ngâm trong chốc lát mới ngẩng đầu lên liếc nàng nói: “Để con ở Kinh thành lâu hơn vài hôm cứ như đang hại con vậy! Giờ thì hay rồi, còn muốn dẫn cả hai mẹ con chúng ta về Đường Cổ! Lân Lân, chị con có xấu hay không?”“Không xấu! Đến Đường Cổ, thăm cha!” Tiểu Lân Lân mới sinh ra chưa được bao lâu thì trăm ngày đã bị ho, sau khi dùng thuốc Tiểu Thảo cho chữa khỏi thì người hầu trên dưới cả phủ tướng quân đều rất căng thẳng với cậu nhóc.

Tướng quân và phu nhân gần bốn mươi mấy có bảo bối này, bọn họ chỉ sợ bản thân phục vụ không chu đáp.Tiểu Lân Lân đã sắp hai tuổi rồi, cho đến bây giờ đều không ra khỏi cửa, chỉ khi mấy người bạn của Phòng phu nhân dẫn con đến thì cậu nhóc mới được nô đùa đôi chút.

Vì vậy mà cậu bé rất nhớ mong Hiên Hiên ca ca và Quyên Nhi tỷ tỷ, thường xuyên quấn lấy Phòng phu nhân hỏi sao bọn họ không đến chơi với cậu nhóc.Bây giờ vừa nghe có thể đến Đường Cổ tìm cha, Tiểu Lân Lân đương nhiên vô cùng phấn khởi.

Đến Đường Cổ rất tốt, cha có thể về nhà mỗi ngày, còn có thể thường xuyên gặp tỷ tỷ, được ăn điểm tâm ngon tỷ tỷ làm!“Tiểu phản đồ này, thấy chị là không cần mẹ nữa!” Phòng phu nhân thấy con trai nhanh chóng quen thân với con gái nuôi, lại còn không muốn rời xa con bé thì rất vui vẻ.

Đời này có thể có đứa con do chính mình sinh ra nàng ấy đã rất cảm kích rồi.

Đứa nhỏ này thân thiết với tỷ tỷ nó, tương lai sẽ có nhiều hơn một người thân.

Tiểu Thảo là người quyết định chủ chốt, tương lai nàng ấy và phu quân mất, hai chị em có chuyện gì có thể bàn bạc, giúp đỡ lẫn nhau.

Đây chính là điều nàng ấy mong muốn!“Mẹ! Lân Lân thích mẹ nhất! Lân Lân muốn mẹ, cũng muốn tỷ tỷ!” Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân nhào vào trong lòng mẹ, ôm cổ nàng ấy, giọng nói vô cùng ngọt ngào đi vào lòng người.Phòng phu nhân cười mắng một tiếng “Tiểu quỷ nịnh nọt”, nàng ấy còn cố ý trêu cậu nhóc: “Vậy...!nếu như mẹ ở lại Kinh thành, tỷ tỷ trở về Đường Cổ! Con ở lại đây với mẹ hay đi theo tỷ tỷ đến Đường Cổ thăm cha?”Phòng Hạo Lân vô cùng rối, nhìn mẹ một chút, lại nhìn tỷ tỷ đang cười vui vẻ, cố gắng suy nghĩ rất lâu rồi mới tiếc nuối nói: “Vậy...!Lân Lân ở lại Kinh thành với mẹ!”“Tại sao thế?” Dư Tiểu Thảo cũng cố ra vẻ thương tâm, che n.g.ự.c hỏi cậu nhóc.Tiểu Lân Lân vội vàng ôm nàng một cái để trấn an, nói: “Tỷ tỷ trở về Đường Cổ, cha có tỷ tỷ quan tâm.

Mẹ ở Kinh thành chỉ có một mình, Lân Lân quan tâm mẹ!”Phòng phu nhân rất cảm động, ôm chặt cơ thể mềm mại của con trai vào lòng nói: “Con trai ngoan, không uổng công mẹ thương con!”.

Loading...