Yêu Là Khắc Lãng Mạn Lên Từng Phút Giây - Chương 18,19: “Một phát ăn ngay”.
Cập nhật lúc: 2024-08-27 19:01:18
Lượt xem: 4,074
18.
Vào lúc tôi gần như không thể chịu đựng nổi nữa. Điện thoại của tôi cuối cùng cũng reo.
Là Cố Kình!
Tay tôi run rẩy cầm máy.
"Lâm Hân... thật sự xin lỗi, đã làm em lo lắng." Giọng Cố Kình hiếm khi yếu ớt và khàn khàn thế này.
Anh dường như sợ tôi nhận ra điều gì đó, nhanh chóng ho khẽ một tiếng.
"Anh... anh không sao."
Trái tim căng thẳng của tôi đột nhiên thả lỏng, nước mắt tuôn rơi, tôi vội vàng cúp máy và gọi video cho anh.
Phải một lúc sau, Cố Kình mới bắt máy...
Anh trông rất tệ, đầu quấn băng gạc, có vẻ như bị thương.
Toàn thân lấm lem, môi khô nứt.
"Đồ lừa đảo..." Tôi khẽ mắng.
Tôi đau lòng chạm vào hình ảnh anh trên màn hình điện thoại: “Nhanh đi ăn, uống nước rồi nghỉ ngơi đi."
Cố Kình cười ngại ngùng.
"Đừng cúp máy, em muốn nhìn anh lâu hơn..." Tôi nói.
Cố Kình đáp lại một tiếng, hướng máy quay về phía mình, hơi lắc lư.
"Ừm, anh sắp về đến nơi đóng quân rồi, về sẽ được tắm rửa rồi ngủ một giấc."
Anh nhận ra điều gì đó khác thường, nhíu mày: "Em đang ở đâu? Em mặc áo mưa à? Phía sau có cây cối."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Tôi không thể kìm được nụ cười: "À, bị anh phát hiện rồi, vậy anh đoán xem em đang ở đâu?"
Cố Kình ngẩn người, rồi đột nhiên như được lên động cơ, lao nhanh về phía tôi.
...
Lúc gặp nhau, rõ ràng tôi muốn tạo cho anh một bất ngờ. Nhưng khi nhìn thấy anh tiều tụy như vậy, tôi chỉ muốn khóc.
Anh chạy rất nhanh, hào hứng đứng trước mặt tôi, nhưng rồi lại đột ngột dừng lại.
Anh lúng túng đứng đó, đôi tay định mở ra nhưng lập tức giấu sau lưng.
"Tránh gì chứ!" Tôi khẽ quát, anh không dám động đậy.
Thế là tôi điên cuồng lao đến, ôm chặt lấy anh.
"Anh bẩn lắm..." Giọng anh vừa yếu ớt vừa dịu dàng.
"Không bẩn!" Tôi ôm chặt hơn...
Phía sau, mấy ngưởi đồng đội dễ thương của anh đều cười rộ lên.
19.
Chúng tôi chỉ có chút thời gian ngắn ngủi bên nhau. Cố Kình sắp phải cùng đội di chuyển rồi.
Lần này tôi không kìm được mà ôm anh khóc nức nở.
Cố Kình cũng rất buồn, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
"Lâm Hân... Lâm Hân... Lâm Hân..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/yeu-la-khac-lang-man-len-tung-phut-giay/chuong-1819-mot-phat-an-ngay.html.]
Thật sự phải chia tay rồi.
Tôi cắn răng, vội vàng rời khỏi vòng tay anh: “Lần sau về, phải bù đắp cho em đấy."
"Anh chắc chắn sẽ làm vậy, hứa với em." Anh đưa tay lau khóe mắt tôi, trong mắt đầy tình cảm dịu dàng.
Tôi thật sự không muốn khóc nữa. Nhưng khóe mắt lại bắt đầu cay xè.
Tôi đành quay người, vẫy tay với anh.
"Tạm biệt!"
Ừm...
Tôi không thể quay lại.
Tuyệt đối không được quay lại...
Nhưng khi xe cảnh sát bắt đầu chuyển bánh, tôi vẫn không thể ngừng quay đầu lại.
Cố Kình đứng thẳng trên xe, lặng lẽ nhìn tôi.
Nhưng tay phải của anh đã thu lại, kiên định giơ lên bên má.
Anh đang chào tôi.
Hình bóng đó ngày càng xa. Cho đến khi tôi không thể nhìn thấy nữa.
Tôi bịt chặt miệng, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa thực sự của việc làm vợ một cảnh sát.
...
Công tác cứu hộ chống lũ nhanh chóng kết thúc. Trái tim tôi cũng tạm thời thả lỏng.
Bạn thân nghe nói về hành động điên rồ của tôi, cảm thán tôi đã hoàn toàn bị cuốn vào cuộc yêu này rồi.
Có bị cuốn vào hay không thì tôi không biết. Nhưng mỗi ngày tôi chỉ mong được nói chuyện với Cố Kình nhiều hơn.
Nhưng anh thường phải huấn luyện, chỉ có thể vài ngày mới gọi cho tôi một lần.
Cố Kình ngày càng cười nhiều hơn, cũng trở nên dễ thương hơn nhờ tôi.
Tình cảm của chúng tôi ngày càng tiến triển tốt hơn.
Mỗi ngày tôi đều đếm từng ngày. Anh còn bao lâu nữa mới có thể về...
Nhưng không ngờ, một ngày nọ Cố Kình gọi cho tôi rất muộn.
Giọng anh trầm lắng, nói anh có thể trong thời gian ngắn không về được, phải thực hiện nhiệm vụ bí mật.
Nghe đến từ "nhiệm vụ bí mật".
Cả người tôi đứng bật dậy, tưởng tượng ra đủ thứ tình huống nguy hiểm.
Cũng may Cố Kình nói đó là việc tốt, là việc đem lại vinh quang cho đất nước. Nhưng vì phải giữ bí mật, nên trong vòng một tháng không thể liên lạc với tôi.
Nhưng để bù đắp, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh có thể nghỉ phép nửa tháng.
Lúc đó tôi mới mỉm cười hạnh phúc.
Nhưng điều tôi không ngờ nhất là, trong một tháng không liên lạc đó.
Tôi phát hiện mình đã mang thai...
Thật sự là không kịp trở tay, nhưng lại là chuyện đã nằm trong kế hoạch.
Bạn thân cười nói "một phát ăn ngay", thật chuẩn xác.
Cô ấy tối đó liền vội vã chạy đến nhà tôi, nói sẽ ở lại thường trú, đặt trước vị trí làm mẹ đỡ đầu.