Yêu Là Khắc Lãng Mạn Lên Từng Phút Giây - Chương 20,21,22, ngoại truyện: Cố phu nhân hình như muốn thêm đứa nữa.
Cập nhật lúc: 2024-08-27 19:02:06
Lượt xem: 5,640
20.
Tôi không giấu tin vui này với cả hai bên gia đình.
Bố mẹ chồng cười tít cả mắt, lập tức cùng chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp đến nhà tôi ngay trong đêm.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Họ bảo tôi sau này không phải làm bất cứ việc gì nữa, chỉ cần dưỡng thai thôi, họ rất yêu chiều tôi.
Cảnh tượng phô trương này làm tôi không biết nên khóc hay cười.
Nhờ có sự trợ giúp của bạn thân, tôi mới làm bố mẹ chồng thôi ý định xoay quanh tôi. Họ để lại chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp.
Sau khi dặn dò cẩn thận, họ đầy nuối tiếc trở về quê nhà.
Bố mẹ tôi biết tôi thích tự do, lại có bạn thân bên cạnh nên cũng từ bỏ ý định ở lại. Nhưng cứ cách hai ngày họ lại đến thăm, kết quả là tôi và bạn thân đã tăng cân năm ký trong vòng nửa tháng.
May mắn là có bạn thân bên cạnh.
Mỗi khi nhớ Cố Kình, cô ấy lại nghĩ đủ cách để làm tôi vui.
Bố chồng sợ tôi lo lắng nên đã nhờ người tìm hiểu thông tin vào thời điểm thích hợp.
Thì ra Cố Kình là đại diện quốc gia, đi thi đấu. Vì là điều động gấp nên mới phải giữ bí mật.
Giờ cuộc thi ở nước ngoài đã bắt đầu, không còn cần phải giữ bí mật nữa.
Họ nói rằng Cố Kình có thể sớm liên lạc về nước, bảo tôi yên tâm.
Hóa ra là việc làm vẻ vang cho đất nước, tôi mỉm cười, cảm thấy một tảng đá lớn đã rơi khỏi n.g.ự.c mình.
Kết quả khi gặp chuyện vui, tinh thần thoải mái là chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi lại tăng thêm vài ký nữa.
Bạn thân trêu nếu Cố Kình gọi video, chắc chắn anh ấy sẽ nhận nhầm người.
Tôi cười, kéo cô ấy đi dạo ba vòng quanh khu nhà sau bữa ăn.
Thể chất cô ấy còn yếu hơn cả tôi, chẳng bao lâu đã giơ tay đầu hàng, bảo sẽ nhờ người kiểm tra tình hình của Cố Kình ở nước ngoài.
Lúc đó tôi mới tha cho cô ấy.
Trên mạng có quá ít thông tin, tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào về Cố Kình.
Cô ấy nhờ người tìm được một phóng viên nước ngoài theo dõi cuộc thi.
Trong lúc không ảnh hưởng gì, anh đã gửi cho chúng tôi rất nhiều hình ảnh về cảnh sát đặc nhiệm Trung Quốc.
Bạn thân chỉ vào bức ảnh đẹp của Cố Kình rồi hét lên.
Chúng tôi nhắn tin qua lại với phóng viên, anh ấy rất ngạc nhiên.
"À, người đàn ông Trung Quốc đó?"
"Tuyệt vời lắm! Anh ấy đã giành được vài giải quán quân, chúng tôi bất ngờ lắm đấy!"
Khi phóng viên nước ngoài biết tôi là vợ của anh, anh càng ngạc nhiên hơn, không ngừng dùng những từ khen ngợi.
Anh ấy nói rằng Cố Kình đã phá vỡ nhiều kỷ lục, trong đó có một hạng mục mà đất nước của họ đã giành chức vô địch suốt nhiều năm, nay đã bị Cố Kình giành lấy.
Nghe những lời khen ngợi từ một người nước ngoài. Cả người tôi như đang bay bổng, vui vẻ nói với bạn thân: “Nhìn xem, đó là chồng tớ đấy!"
Bạn thân bật cười, liếc mắt chọc ghẹo tôi.
Thế là tôi bắt đầu khoe chồng rồi đấy.
Cuối cùng Cố Kình cũng gọi cho tôi một cuộc điện thoại đường dài sau thời gian dài xa cách.
Lúc anh hoàn thành tất cả các cuộc thi.
Anh còn muốn để tôi đoán xem chuyện gì, nhưng tôi đã gửi cho anh từng bức ảnh một.
Anh đơ ra tại chỗ.
Cố Kình không biết nên khóc hay cười, nói với tôi anh đã giành được 5 huy chương vàng!
Ba hạng mục cá nhân, hai hạng mục đồng đội!
Anh đã mang vinh quang về cho đất nước. Nhìn cảnh anh khoác lên người lá cờ quốc gia, tôi cũng cảm thấy tự hào vô cùng.
"Lâm Hân, anh sẽ sớm trở về, em ở nhà đợi anh nhé!"
Cố Kình vui mừng cúp máy.
Bạn thân cười đẩy tôi, hỏi sao tôi không nói cho anh biết chuyện mang thai.
Tôi mỉm cười nói không vội, đợi lần sau anh gọi.
Giây phút này, anh thuộc về đất nước.
21.
Nhưng tôi không thể ngờ được. Tôi đã không chờ được cuộc gọi của Cố Kình.
Một ngày, hai ngày trôi qua.
Tôi không thể ngồi yên được nữa.
Tôi gọi điện cho Cố Kình. Nhưng điều tôi nhận được chỉ là những lần tắt máy liên tiếp.
Tôi cảm thấy một nỗi hoang mang không tên đang trào dâng.
Bạn thân liên hệ với phóng viên nước ngoài, anh ấy cho biết họ đã về nước và không biết tin tức gì về Cố Kình.
Trái tim tôi bỗng chốc trở nên bất an.
Hôm đó, tôi nhận được một cuộc gọi bí ẩn. Đối phương nói đã sắp xếp cho chúng tôi, người thân, đón ở sân bay.
Tôi và bạn thân đi cùng xe đến sân bay dành riêng cho họ.
Nhưng...
Tất cả mọi người đã về, chỉ có điều không có Cố Tinh.
Cố Kình của tôi đâu?
Tôi tìm kiếm trong đám đông. Còn một người vợ của cảnh sát khác cũng như vậy.
Cho đến khi một cảnh sát trẻ đầu trọc dẫn vài người đến trước mặt tôi.
Trước đây tôi đã gặp anh ấy, chính là cậu nhóc tôi đã nhận nhầm trong đội.
Họ nhìn thấy tôi và người vợ của cảnh sát kia.
Đầu tiên kính cẩn chào một cái.
Anh ấy không dám nhìn chúng tôi, mắt ngấn lệ, đột nhiên nặng nề đưa một chiếc hộp đến trước mặt người vợ cảnh sát kia.
"Xin chia buồn."
Khoảnh khắc đó, toàn bộ m.á.u trong người tôi như đông cứng lại.
Chân tôi run rẩy, nếu không có bạn thân đỡ thì tôi đã ngã xuống đất.
Rõ ràng là tôi không biết đầu đuôi câu chuyện. Nhưng chỉ một chiếc hộp đó thôi. Đã đủ sức mạnh để đánh gục tất cả sức sống của một con người.
Người vợ cảnh sát bên cạnh tôi gục ngã trong tiếng khóc.
Mọi người vây quanh gọi xe cứu thương.
"Cố Kình đâu? Cố Kình... anh ấy sao rồi?" Tôi cúi đầu không dám nhìn, lẩm bẩm.
"Chị dâu, đội trưởng vẫn còn sống, nhưng tình hình của anh ấy rất tệ... rất tệ." Giọng nghẹn ngào của cảnh sát trẻ khiến tim tôi như ngừng đập.
Đôi chân tôi run rẩy, tai ù lên.
Tôi như không nghe thấy gì nữa.
Không thể nhìn thấy gì nữa.
...
Sau khi tôi hoàn toàn bình tĩnh lại. Họ mới nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra sau khi cuộc thi kết thúc, Cố Kình và một cảnh sát đặc nhiệm tên là Trương Hoài đã đại diện các đồng đội đi mua quà lưu niệm.
Nhưng họ lại gặp phải một vụ t/ấn cô/ng kh/ủng b/ố.
Cố Kình và Trương Hoài nhận thấy điều bất thường, đã sơ tán một nhóm người dân.
Nhưng chính họ cũng bị mắc kẹt trong tòa nhà. Cùng với đó là mười sáu đứa trẻ bị bọn kh/ủng b/ố bắt làm co/n t/in.
Tình hình an ninh địa phương rất hỗn loạn, bọn khủng bố cực kỳ tàn nhẫn.
Lực lượng đặc nhiệm đến cứu viện hoàn toàn không đủ. Cố Kình và Trương Hoài có thể đã thoát được. Nhưng họ không nghĩ ngợi gì đã tham gia vào lực lượng cứu viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/yeu-la-khac-lang-man-len-tung-phut-giay/chuong-202122-ngoai-truyen-co-phu-nhan-hinh-nhu-muon-them-dua-nua.html.]
Bọn khủ/ng b/ố bị bất ngờ tấn công. Trương Hoài bị b/ắn sáu phát, hy sinh tại chỗ. Cố Kình vì muốn cứu đứa trẻ bị bắ/n mà đã lao tới.
Dù đã hạ gục được tên khủ/ng b/ố, nhưng chính anh cũng bị trúng ba phát đ/ạn, cùng với vô số v/ết thươ/ng do d/ao.
Tình trạng của anh rất nghiêm trọng, chỉ có thể được điều trị tại chỗ.
Sau khi nghe xong, tôi ngây người một lúc lâu. Chậm rãi cúi đầu, nhìn bụng mình ngày càng lớn.
Muốn khóc, nhưng tôi không thể khóc thành tiếng. Thì ra nỗi đau lớn nhất trên đời là không có âm thanh.
Tôi ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì hai bên gia đình đều đã đến.
Phòng bệnh trở nên hỗn loạn.
Họ đều an ủi tôi, bảo tôi phải chú ý đến sức khỏe, giờ đây sức khỏe của bản thân là quan trọng nhất.
"Cố gia chúng ta có lỗi với con.” Bố mẹ Cố Kình nghẹn ngào nắm tay tôi, họ cũng run rẩy.
Đó là chồng tôi. Nhưng cũng là con trai của họ.
Giây phút này. Tôi phải mạnh mẽ!
Tôi cố nén nước mắt, mỉm cười: "Bố... mẹ, Cố Kình sẽ không sao đâu. Con còn có bất ngờ dành cho anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ bình an trở về."
22
Có lẽ thật sự bị ảnh hưởng. Cơ thể tôi có phần yếu ớt.
Thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn và nôn ọe. Ngủ cũng không ngủ được, thường xuyên tỉnh dậy giữa đêm.
Tôi đã nhiều lần tự nhủ không nên suy nghĩ lung tung. Nhưng tôi không thể ngừng nhớ đến Cố Kình.
Tình trạng sức khỏe của Cố Kình rất không ổn định. Không thể chuyển về nước để điều trị.
Lẽ ra, có thể sắp xếp một người thân đến thăm anh ở đó.
Nhưng tình trạng hỗn loạn liên tục tại địa phương lại không an toàn.
Chúng tôi tất cả chỉ có thể chịu đựng nỗi khổ không thể ngăn cản.
Ba tháng trôi qua. Cố Kình vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khi tình hình địa phương ổn định, tôi lập tức muốn ra nước ngoài thăm anh.
Nhưng tất cả mọi người đều khuyên tôi. Bác sĩ nói tình trạng thai kỳ của tôi không ổn định, có dấu hiệu sinh non. Thêm vào đó, cơ thể tôi yếu, nếu đi lại xuyên quốc gia, sẽ rất nguy hiểm cho đứa trẻ.
Cuối cùng mẹ chồng ở lại chăm sóc tôi, còn bố chồng thì đi.
Bố chồng hàng ngày gọi video cho chúng tôi, cho tôi xem tình trạng của Cố Kình.
Nhìn thấy dù anh chưa tỉnh lại, nhưng tình trạng ngày càng tốt lên, tôi cũng phần nào an tâm.
Tình trạng của tôi ổn định trở lại, tôi sẽ thường đến thăm vợ của Trương Hoài.
So với tôi. Cô ấy mới là người cần được an ủi.
Điều an ủi là vợ Trương Hoài đã vượt qua được nỗi đau.
Chính quyền địa phương đã ghi lại nhiều video cảm ơn. Có những con tin được giải cứu trước đây, cũng có các đứa trẻ bị bọn kh/ủng b/ố b/ắt c/óc.
Dù ngôn ngữ không thông, nhưng mỗi khi thấy họ chân thành cảm ơn và chúc phúc.
Khoaảnh khắc đó, tôi và vợ Trương Hoài đều cảm thấy yên lòng hơn nhiều.
Trương Hoài còn có một cô con gái đáng yêu ba tuổi. Mỗi khi cô bé hỏi về bố, người vợ của Trương Hoài luôn chỉ vào ảnh cười với con gái, nói: "Bố đang ở đây, bố là một anh hùng vĩ đại."
Thời gian trôi qua từng ngày.
Tôi sắp đến ngày sinh.
Vào ngày sinh, bác sĩ nói thai vị không đúng, phải sinh mổ.
Tôi cảm thấy lo lắng, có phần bất an.
Đang được đẩy vào phòng mổ, tôi đột nhiên nghe thấy bạn thân ở phía sau la lớn, cầm điện thoại:
"Nhỏ Hân, Cố Kình đã tỉnh rồi, anh ấy tỉnh rồi!"
"Tôi đã nói với anh ấy cậu đang sinh con."
"Anh ấy nói hai người nhất định phải an toàn, chờ anh ấy trở về!"
Tôi ngẩn người một lúc, rồi vui vẻ cười.
Cố Kình đã tỉnh rồi.
Bỗng nhiên tôi không còn sợ gì nữa.
Ngoại truyện:
Á?!
Sao lại sinh con trai, tôi vốn muốn có một cô bé xinh xắn. Mà còn hơi xấu, tạm thời không muốn nhìn...
"Chỗ nào xấu chứ, trông rất dễ thương. Con trẻ vừa sinh ra thì lúc nào cũng nhăn nhúm." Hai bên gia đình, đều rất vui vẻ.
Tôi thì ngay lập tức xin điện thoại của bạn thân, muốn video call với Cố Kình.
Khi nhìn thấy anh mở mắt nhìn tôi. Mũi tôi đau nhức, cuối cùng không thể kìm nén được nữa, bật khóc như đứa trẻ.
Giọng của Cố Kình rất yếu: "Nghe lời! Anh đã tỉnh rồi, đừng khóc. Là lỗi của anh, thời gian qua đã làm em sợ rồi."
Giọng nói quen thuộc, như một giấc mơ.
Hiện tại trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.
Đó là… tôi nhớ anh.
Muốn gặp anh.
Muốn ở bên anh.
Anh nói, sau vài ngày sẽ chuyển viện về nước.
Sau đó... Chúng tôi đã có một cuộc chuyển gấp.
Tôi và Cố Kìn trở thành bạn cùng phòng bệnh.
Cố Kình được một nhóm bác sĩ và y tá đẩy vào.
Chúng tôi nhìn nhau, không ai muốn rời mắt.
"Cố Kình..."
"Lâm Hân, anh đã đến để ở bên em."
...
Con đã ba tháng tuổi.
Quân đội đã cho Cố Kình một năm nghỉ bệnh.
Bạn thân nhắn tin cho tôi: "Mọi thứ đã gần hồi phục phải không?"
"Ừ, gần rồi."
"Con thì sao?"
"Bố mẹ chồng đang chăm sóc."
Bạn thân gửi một loạt ảnh hàu nướng và rau hẹ nướng: "Thử không?"
Tôi: “...”
Tôi dẫn Cố Kình đi ăn với bạn thân.
Bạn thân gọi đủ loại món: rau hẹ, hàu nướng, thận heo, tất cả đều có.
Cố Kình không thích thận heo, luôn nhăn mặt. Nhưng anh vẫn cố gắng nhét vào miệng, tôi không thể nhìn thêm nữa.
"Không thích ăn thì thôi, đừng ăn."
Cố Kình lắc đầu: "Không sao, anh biết em có ý gì."
Tôi nhướng mày: "Ý gì là ý gì?"
Cố Kình cười, thì thầm sáp lại gần:
"Cố phu nhân hình như muốn thêm một thằng cu kháu khỉnh nữa.”
Tôi xong rồi.
(Hoàn).