Kẻ bắt nạt lại nói lời yêu - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-20 21:32:51
Lượt xem: 1,254
Một lúc sau, Thẩm Thanh Duy bất lực thở dài: "Được rồi, đừng uống nhiều."
Ý định ban đầu của anh là chỉ cho cô uống vài ngụm bia, nhưng không ngờ trong lúc anh không chú ý cô lại uống hết một lon.
Cũng không nhiều lắm, đáng tiếc là cô uống không ngon.
Đến tối, Thẩm Thanh Duy thanh toán hóa đơn rồi cõng cô gái khập khiễng rời đi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đang đi trên đường, anh quay đầu lại nói với người đang bối rối phía sau: “Lần sau tôi không thể cho cậu uống nữa.”
Dù là khiển trách nhưng giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, không hề mang tính đe dọa.
Khi Thẩm Thanh Duy đến tầng dưới nhà, anh nhận thấy phía trước tối tăm có một chút màu đỏ tươi.
Đến gần, Hạ Tuần đang nhẹ nhàng nhìn anh. Có lẽ là ảo giác, Thẩm Thanh Duy luôn cảm thấy ánh mắt của hắn dường như tập trung hơn vào cô gái phía sau.
Thẩm Thanh Duy nhìn đi nơi khác và định đi ngang qua hắn.
“Chờ một chút.” Hạ Tuần phủi phủi tàn thuốc lá.
Khi Thẩm Thanh Duy đến gần hơn, anh thấy trên mặt đất đã có rất nhiều tàn thuốc, có vẻ như hắn đã đợi ở đây rất lâu rồi.
“Có chuyện gì?” Thẩm Thanh Duy hỏi.
"Đặt cậu ấy xuống."
Hạ Tuần vỗ nhẹ vào lưng Kiều Tỉnh Thời.
Cô gái vẫn còn rất mơ hồ, nằm trên lưng Thẩm Thanh Duy không ngủ được.
Thẩm Thanh Duy cũng bình tĩnh: “Không cần, mình tôi chăm sóc cậu ấy là đủ rồi.”
Hạ Tuần cười: "Đừng lộn xộn. Tao nói để cậu ấy xuống thì mày cứ làm theo đi. Đêm nay mày không được mang cậu ấy đi."
Khi hắn nói điều này, một số người đàn ông cao lớn, vạm vỡ bước ra từ bóng tối, trông giống như những tên côn đồ chuyên nghiệp.
Thẩm Thanh Duy không hề sợ, chỉ nhướn mày: “Đây là xã hội pháp quyền, cậu tính uy h.i.ế.p tôi à?”
“Nếu không tin thì cứ thử xem.” Giọng điệu hắn tràn đầy khinh thường.
Nhìn tên khốn ngổ ngáo trước mặt, Thẩm Thanh Duy luôn có linh cảm nếu Kiều Tỉnh Thời bị hắn bắt đi, hắn sẽ làm tổn thương cô.
Thẩm Thanh Duy siết chặt cánh tay ôm Kiều Tỉnh Thời, phớt lờ những người trước mặt rồi bước đi.
Hạ Tuần không chút do dự, lập tức gọi người đỡ Kiều Tỉnh Thời xuống, hắn ôm Kiều Tỉnh Thời, khinh thường liếc nhìn chàng trai đang bị đè xuống đất, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ của Thẩm Thanh Duy lập tức dính đầy bụi bẩn.
Hạ Tuần bình tĩnh nhận xét: “Mày đừng đánh giá quá cao năng lực của mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-bat-nat-lai-noi-loi-yeu/7.html.]
Nói xong liền ôm Kiều Tỉnh Thời lên xe rời đi. Hắn ngồi ở ghế sau và ôm Kiều Tỉnh Thời vào lòng. Hắn tiến lại gần và ngửi hơi men trên người cô. Kiều Tỉnh Thời đã uống với Thẩm Thanh Duy sau lưng hắn.
Hạ Tuần liếc nhìn cô gái đang ôm má đỏ bừng, tuy không nói gì, nhưng việc nắm c.h.ặ.t t.a.y nổi gân xanh lại thể hiện sự tức giận của hắn.
Khi đến trước cổng biệt thự, tài xế nhìn thấy Hạ Tuần đang bất an đang kéo cô gái lên lầu, động tác không chút dè dặt. Trên đường đi, Kiều Tỉnh Thời đã bị va đập nhiều lần trước khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Bảo mẫu khẽ thở dài khi nhìn thấy cậu chủ đang kéo cô gái mà bà đã nhiều ngày không gặp quay lại.
Hạ Tuần ném cô vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen ở chế độ lạnh nhất rồi đổ nước lên người cô.
Dòng nước lạnh lập tức dội vào người Kiều Tỉnh Thời và đánh thức cô hoàn toàn.
Cô giơ tay lau đi những giọt nước trên mặt, tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng hơn, khuôn mặt mà cô không bao giờ muốn nhìn thấy trong đời lại xuất hiện ở khoảng cách gần như vậy.
Không phải là cô đang uống rượu với A Thanh sao? Tại sao lại nhìn thấy Hạ Tuần?
Kiều Tỉnh Thời lại chớp mắt nhìn đồ trang trí quen thuộc bên cạnh, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Đừng nhìn nữa, đây là nơi cậu đã sống bảy năm." Giọng điệu của Hạ Tuần thản nhiên.
"Sao cậu lại đưa tôi đến đây? Thẩm Thanh Duy đâu?"
Sau một học kỳ, cô vẫn sợ hãi và oán hận Hạ Tuần.
Hạ Tuần không trả lời, chỉ khó hiểu nhìn cô. Cô gái đang quỳ trên sàn lát gạch, ánh sáng trắng lạnh lẽo phản chiếu lên bắp chân lộ ra ngoài vẫn đang rỉ nước.
Hạ Tuần từ từ đến gần và ngồi xổm xuống. Nhìn xuống chân cô, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi đã bảo cậu tránh xa thằng đó ra, không phải sao?”
“Tại sao?” Cô quay lại nhìn hắn.
Kiều Tỉnh Thời đang run lên vì lạnh, bờ môi tái nhợt.
Rõ ràng trong tay cô không có con át chủ bài, nhưng ánh mắt lại kiên định đến bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp bác bỏ lời nói của hắn.
Lúc hắn nói những lời cảnh cáo và đe dọa đó, cô chợt cảm thấy một cảm giác ghê tởm không thể chịu nổi.
Hạ Tuần cũng có chút kinh ngạc. Hắn ngước mắt lên, hơi nhướng mày, cười ngớ ngẩn và lặp lại những gì Kiều Tỉnh Thời vừa nói.
"Tại sao? Cậu ăn của nhà họ Hạ, nhà họ Hạ đã nuôi cậu bảy năm.” Hắn nhẹ nhàng nói ra sự thật hiển nhiên và nhìn Kiều Tỉnh Thời mỉm cười.
"Hạ Tuần, tôi nghiêm túc đấy." Cô nhìn hắn: “Bảy năm ở đây cùng không bằng một ngày ở trại trẻ mồ côi. Tại sao ngay từ đầu nhà họ Hạ lại đưa tôi đến đây? Cậu rõ hơn tôi. Nói trắng ra, cậu nhờ tôi mà khỏe lên phải không? Về phần chi phí mấy năm nay nhà họ Hạ nuôi dưỡng tôi, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại..."
Lời còn chưa dứt, quai hàm Hạ Tuần đã cứng đờ: "Kiều Tỉnh Thời, cậu thật đúng là đi ra ngoài chơi đùa, bây giờ cái gì cũng dám nói."
Căn bệnh kỳ lạ đó đối với hắn là điều cấm kỵ, không ai dám nhắc đến trước mặt hắn. Hồi cấp hai, có một bạn học nói: “Tôi nghe nói cậu mắc một căn bệnh lạ”, ngay lập tức cậu bé đó được đưa đến bệnh viện. Hiện tại cô thật sự dám nhắc tới.