Kẻ bắt nạt lại nói lời yêu - 8
Cập nhật lúc: 2024-07-20 21:33:02
Lượt xem: 1,082
Hạ Tuần nhìn chằm chằm vào cô, vô thức dùng lực trên tay. Sau khi gặp Thẩm Thanh Duy, con người cô đã thay đổi rất nhiều.
Kiều Tỉnh Thời buộc phải ngẩng mặt lên nhìn hắn, rõ ràng đang run lên vì sợ hãi, nhưng cô vẫn mím chặt môi không chịu nói lời xin lỗi.
Hạ Tuần tức giận cười nói: "Tôi hỏi cậu một câu cuối cùng, cậu có thể quay lại được không?"
“Không.” Cô trả lời không chút do dự.
Bàn tay đang ôm mặt cô buông lỏng. Hạ Tuần đứng dậy, cảm giác thù địch vừa rồi trong nháy mắt tiêu tan. Hắn chỉ liếc nhìn cô một cách yếu ớt.
"Tôi hy vọng cậu luôn có thể quyết tâm như vậy, A Thời."
Sau khi nói điều này với giọng điệu không rõ ràng, hắn mở cửa và rời đi.
Kiều Tỉnh Thời không để ý đến lời nói của hắn, hắn đã đe dọa cô rất nhiều nhưng cô vẫn sống khỏe mạnh. Cô chậm rãi đứng dậy, kéo theo chiếc váy ướt sũng bước ra khỏi nhà Hạ.
Bước ra khỏi cửa, cô đã thấy Thẩm Thanh Duy đã ở đó. Không biết có phải do đèn đường quá sáng nên sắc mặt anh có vẻ hơi tái nhợt không. Kiều Tỉnh Thời chạy tới trước mặt anh: "A Thanh, sao cậu lại đến đây? Hạ Tuần không làm phiền cậu chứ?"
Giọng điệu của cô có chút lo lắng, cô luôn cảm thấy Hạ Tuần có ác cảm không thể giải thích được với Thẩm Thanh Duy. Thẩm Thanh Duy cười lắc đầu, “Về nhà đi.”
Anh tiếp cận cô một cách tự nhiên. Vành tai Kiều Kiều có chút nóng rát, cô chớp chớp mắt, chậm rãi đặt tay mình vào tay anh.
"Được."
Hạ Tuần đứng ở lầu hai không ngừng nhìn hai người tay dính chặt vào nhau. Không biết qua bao lâu, hắn mới dần dần tỉnh táo lại. Trong khoảng thời gian im lặng vừa rồi, hắn dường như không nghĩ gì cả.
Đêm nay trăng đặc biệt sáng và tròn, ánh trăng dịu dàng chiếu vào hai con người nhút nhát, tựa như bị một tầng sương mù bao phủ. Thẩm Thanh Duy hái một bông hoa tử đinh hương bên đường, cầm trên tay chơi đùa.
Cho đến khi đứng trước cửa nhà Kiều Tỉnh Thời, anh mới nhẹ nhàng kẹp bông hoa vào tai cô. Việc làm sến rện này vẫn khiến Kiều Tỉnh Thời ngay lập tức đỏ mặt. Kiều Tỉnh Thời mở to mắt ngơ ngác nhìn anh.
Thẩm Thanh Duy cong môi, dùng tay xoa xoa tai cô: “Kiều Kiều, ngủ ngon.”
"Ồ... Chúc ngủ ngon, A Thanh!"
Họ chính thức yêu nhau vào năm mười bảy tuổi, ngay cả mặt trăng cũng đặc biệt chú ý đến họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-bat-nat-lai-noi-loi-yeu/8.html.]
Thẩm Thanh Duy trở về nhà, khó khăn cởi quần áo đi tắm. Cơ thể anh đầy những vết bầm tím lớn nhỏ. Trong phòng tắm đầy sương mù, anh đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm nước của mình, nhớ lại những gì những tên côn đồ kia vừa nói.
"Cậu chủ Hạ bảo tao cảnh cáo mày, đừng quanh quẩn bên cô gái đó nữa, nếu không mày sẽ không còn đôi tay này đâu."
Tên côn đồ truyền đạt thông điệp một cách lạnh lùng, sau khi nói xong, hắn dùng cây đánh vào lưng anh khiến anh ngã xuống đất.
…
Năm cuối cấp 3 đồng nghĩa với bận rộn. Đối với nhiều học sinh, dù chỉ mất một điểm cũng đã là áp lực rất lớn.
Sau chuyện đêm đó, mối quan hệ của Kiều Tỉnh Thời và Thẩm Thanh Duy trở nên thẳng thắn hơn, cô không còn cố tình tránh né nữa. Hai người gặp nhau ở trường và ở nhà hàng ngày, về cơ bản không thể tách rời.
Cũng giống như lớp giáo dục thể chất này, chủ nhiệm cho học sinh nghỉ ngơi nhưng Kiều Tỉnh Thời và Thẩm Thanh Duy vẫn ngồi dưới bục phơi nắng cùng nhau.
Phong Hạo nhìn hai bóng người, nhếch môi: "Hai người này đang yêu nhau, ở cùng nhau cả ngày cũng không biết chán." Giọng điệu có chút khó chịu.
Hạ Tuần thờ ơ nhìn sang, sau vài giây lại liếc đi chỗ khác, vẻ mặt không thay đổi. Phong Hạo gãi đầu bối rối. Hạ Tuần gần đây cư xử rất lạ, hắn rất ít nói.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Buổi tự học buổi tối của năm cuối kéo dài đến 10 giờ, các bạn trong lớp lần lượt rời đi, chỉ còn lại một số người vẫn đang cắm cúi học.
Mãi đến 10 giờ 30, Kiều Tỉnh Thời và Thẩm Thanh Duy thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy. Hai người vừa đi vừa thảo luận câu hỏi cuối cùng của bài toán hôm nay mà không để ý đến bầu không khí xung quanh có sự khác biệt.
Vào một đêm cuối thu ở miền Bắc, có rất ít người đi bộ. Một chiếc ô tô màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt họ, vài người đàn ông mặc vest cường tráng từ cửa bước ra, lập tức tiến lên bắt giữ Thẩm Thanh Duy.
Kiều Tỉnh Thời vội vàng đẩy bọn họ về phía trước: "Các anh là ai? Các anh đang làm gì vậy?!"
Không ai chú ý đến cô, nhưng cũng không ai làm gì cô cả. Kiều Tỉnh Thời dùng cả hai tay nắm chặt quần áo của họ và hét lên: "Cứu, cứu! Có ai không?"
Thẩm Thanh Duy cũng nhân cơ hội hạ gục một người trong số họ, thoát ra, dắt Kiều Tỉnh Thời bỏ chạy. Trí nhớ tương đối tốt của anh giúp anh nhận ra những người này là những tên côn đồ đêm hôm đó.
Hai người liều mạng chạy về hướng ngược lại, theo sau là những âm thanh truy đuổi hỗn loạn và mạnh mẽ, phía trước 200 mét là một ngã tư đông đúc. Nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút là có thể thoát khỏi chúng. Đôi mắt của hai thiếu niên được phản chiếu rực rỡ bởi ánh đèn nhộn nhịp trước mặt.
Đột nhiên, một chiếc ô tô màu đen tương tự khác chặn đường họ. Nó cũng chặn luôn ánh sáng trước mặt, trong giây lát đôi mắt của chàng trai lại tối sầm, như thể anh đã mất đi hy vọng.
Một số tên côn đồ khác xuống xe, người đứng đầu nhìn họ với ánh mắt thờ ơ. Hắn xua tay, số người đông gấp đôi trước đó vây quanh Thẩm Thanh Duy và bắt anh lên xe.
Kiều Tỉnh Thời khóc và cố gắng kéo anh lại nhưng bị vài đôi bàn tay to lớn ngăn lại.