Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kế mẫu độc ác - Chương 3 + 4

Cập nhật lúc: 2024-06-20 02:49:44
Lượt xem: 5,335

3

 

Hai người đều được nuôi dưỡng trong viện của ta, ta cũng như kiếp trước, lấy thân phận cháu gái ruột của Thái sư, đưa bọn họ vào Bạch Lộ thư viện.

 

Tề tiên sinh là học trò của ông ngoại, được ông ngoại chiếu cố rất nhiều, liền âm thầm nhờ người hỏi thăm, đều là công tử, có kiêng kị gì không.

 

Đây là hỏi ta, muốn chú trọng bồi dưỡng ai.

 

Nhớ tới bài tập của Tiết Thừa Ý kiếp trước, ta thức đêm cùng hắn, một nét một nét cầm tay dạy hắn luyện chữ, thậm chí còn lấy của hồi môn giúp hắn kết giao bằng hữu, cuối cùng nhận được một câu "Ngươi bất quá chỉ là muốn để ta kiếm cáo mệnh cho ngươi, không phải con ruột, ngươi chưa bao giờ coi ta là người" chán ghét.

 

Ta cười.

 

"Không kiêng kị gì, nhất thị đồng nhân."

 

Dù sao, A Đẩu không đỡ nổi, tự mình sẽ ngã xuống.

 

Mà người nếm trải hết cay đắng của nhân gian, sẽ biết nắm chắc cơ hội mà tiến lên.

 

Mẫu thân gần đây thường xuyên đến chùa Hộ Quốc lễ Phật, mỗi lần trở về đều bắt bẻ ta đủ điều.

 

"Ý nhi còn nhỏ tuổi, mỗi ngày viết nhiều chữ như vậy, tay đều mỏi rồi, có thể giảm bớt một chút không?"

 

"Ngủ quá ít, đứa nhỏ đều gầy đi rồi, cho dù là vì công danh, cũng không nên không quan tâm đến thân thể của nó."

 

Ta biết đến chùa Hộ Quốc là giả, nhưng đi ra ngoài ngoại ô cùng con trai bà ta đoàn tụ là thật.

 

Chỉ là Tiết Thừa Ý này sau khi ôm mẫu thân hắn, khóc lóc kể lể ta đối xử với hắn hà khắc và lạnh nhạt ra sao, liền đổi lấy sự căm hận của Tiết Nam Phong, và trách cứ của Tiết mẫu.

 

Ta chỉ giả vờ như không biết, gật đầu đồng ý:

 

"Đều nghe mẫu thân."

 

"Đứa nhỏ như vậy, con cũng chưa từng dạy qua, khó tránh khỏi có chút không biết nặng nhẹ, mong mẫu thân đừng trách."

 

Tiết mẫu dịu sắc mặt, cũng nói một tiếng ta vất vả rồi.

 

Chỉ là sau khi bà ta xoay người rời đi, Mạnh Viễn ngày trước, chính là Tiết Tri Viễn hiện tại, từ sau bình phong đi ra:

 

"Mẫu thân vì sao chỉ tăng thêm bài tập cho con, lại đối với hắn dung túng như vậy?"

 

Ta cúi đầu mỉm cười:

 

"Như vậy, con có trách mẫu thân đối xử với con quá hà khắc hay không?"

 

Tri Viễn chắp tay hành lễ:

 

"Mẫu thân đối với con ký thác kỳ vọng, con nên nỗ lực gấp bội, không phụ lòng mẫu thân mới phải."

Anan

 

Ta rất hài lòng.

 

Tiết Tri Viễn không bằng Tiết Thừa Ý thông minh, nhưng hắn thật thà, chịu khó, lại còn cầu tiến.

 

Lúc Tiết Thừa Ý giả bệnh, Tiết mẫu hết lần này đến lần khác đến  Hộ Quốc chùa đoàn tụ với người nhà, chim sẻ bay trước đã dần dần đuổi kịp thiên phú chói mắt.

 

"Biết nhiệm vụ nặng nề và chặng đường dài, càng nên nỗ lực tiến lên."

 

"Con cố gắng, mẫu thân cũng cố gắng, thứ gì thiếu, chúng ta đều sẽ đòi lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-mau-doc-ac/chuong-3-4.html.]

 

4

 

Tiết mẫu bắt đầu chú ý đến Tiết Tri Viễn, đã là ba năm sau.

 

Vẫn là trong kỳ thi khảo bài của tiên sinh, hắn được giáp tự đệ nhất.

 

Còn Tiết Thừa Ý được Tiết mẫu nâng niu trong lòng bàn tay, nuông chiều đến mức không ra thể thống gì, lại chỉ được ất tự trung.

 

Bà ta bắt đầu hoảng hốt, chất vấn ta:

 

"Nam Phong tuy rằng tình cảm với con không hòa thuận, nhưng con không nên trút giận lên người con trai này."

 

"Thừa Ý giống Nam Phong, đó là phúc khí của nó, không phải là lý do con đối xử thiên vị."

 

"Sớm biết con ghét bỏ nó như vậy, lúc trước sao còn giữ nó ở trong phủ chịu dày vò!"

 

Ném đầy đất phê bình của tiên sinh, ta nhặt lên xem từng cái một.

 

Không gì hơn là phê bình Tiết Thừa Ý luyện chữ không nghiêm túc, học thuộc lòng không để tâm, học bài không tập trung.

 

Nhìn Tiết Thừa Ý trốn sau người Tiết mẫu, lại bắt đầu nhìn ta bằng ánh mắt oán hận, ta mới lạnh mặt:

 

"Không nỡ để Thừa Ý chịu khổ chịu mệt là mẫu thân."

 

"Mượn cớ mẫu thân đau lòng, hai ba ngày liền đi lễ Phật, không muốn đi học đường cũng là Tiết Thừa Ý."

 

"Thế nhưng đến cuối cùng, lại biến thành lỗi của con dâu."

 

"Đã như vậy, mẫu thân không nhìn thấy con dâu vất vả cực nhọc, chi bằng nuôi hắn bên người cho tốt."

 

Nuôi con cho người khác vốn đã mệt mỏi, lại còn phải chịu tiếng xấu, chuyện này ai muốn tiếp nhận thì tiếp nhận.

 

"Đều là con của ta, vì sao Tri Viễn lại có thể được giáp đẳng, chỉ có hắn ham chơi lười học, ngay cả một ất thượng cũng không đạt được."

 

"Rốt cuộc là ta thiên vị, hay là hắn không cầu tiến?"

 

Tiết mẫu nghẹn lời, nhìn Tiết Tri Viễn được ta nuôi dưỡng càng ngày càng tuấn tú, mới biết được sự nuông chiều của mình chút nữa đã hủy hoại cháu trai của mình.

 

Bà ta lúng túng cam đoan sau này sẽ không dẫn Tiết Thừa Ý đến chùa Hộ Quốc chơi bời nữa, cũng sẽ không can thiệp ta dạy hắn học hành.

 

"Mẫu thân nói được phải làm được, nếu như từ ất đẳng rơi xuống bính đẳng, thư viện sẽ đuổi học."

 

"Đến lúc đó muốn tìm một tiên sinh tốt, chỉ sợ rơi vào tiếng xấu khó dạy, khó càng thêm khó."

 

Ta xoay người rời đi trong lời thề son sắt của Tiết mẫu, lại nghe thấy tiếng khóc của Tiết Thừa Ý cách một cánh cửa:

 

"Tổ mẫu, a nương nói rồi, nữ nhân này sẽ không thật lòng đối xử tốt với con, người không thể giao con cho bà ta."

 

"Làm sao có thể, trong mắt bà ta, con và đứa con hoang kia là giống nhau."

 

"Nàng ta biết chữ nghĩa đạo lý, học theo nàng ta sẽ không sai đâu."

 

Thế nhưng Tiết Thừa Ý không nói sai, ta mới sẽ không thật lòng đối xử tốt với hắn.

 

Người người đều lấy oán báo ân, vậy lấy gì báo đáp ân tình!

 

Vì vậy đêm đó, khi hắn trừng mắt nhìn ta, ta liền lạnh lùng phạt quỳ.

Loading...