Kế Mẫu Khó Làm - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-09-19 22:54:46
Lượt xem: 1,239
11
Không lâu sau, mẫu thân tự mình đến phủ Quốc công tìm ta.
Mẫu thân đến, ta đương nhiên không dại mà không tiếp.
Sau khi đuổi hết người hầu ra ngoài, mẫu thân giận dữ nhìn ta: "Ngươi lấy danh nghĩa con rể, gửi bao nhiêu ả hồ ly yêu mị về nhà là có ý gì?"
Ta làm ra vẻ vô tội: "Con chỉ thương cha vì công vụ bận rộn, nghe nói những cô nương ấy có tài xoa bóp thần kỳ, tất cả đều là tấm lòng hiếu thảo của con."
Mẫu thân cười khinh miệt: "Ngươi tưởng rằng tặng vài con hồ ly tinh thì ta sẽ sợ ngươi sao?"
Những tiểu thư ở Dương Châu chẳng qua chỉ là công cụ đánh lạc hướng.
Chỉ khi cả nhà dồn mắt vào những cô nương kia, đại ca sa lầy lúc nào chẳng hay.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hy vọng đến khi tỉnh ngộ, phụ mẫu ta không tự thấy mình quá ngu ngốc.
Nhưng trên bề mặt, ta lại càng đắc ý: "Nếu người không sợ, sao phải đích thân đến đây tìm con?"
"Vì muốn giành được sự thương xót của phụ thân, từ khi bước chân vào nhà, người đã hết lòng vì đại ca và đại tỷ, vì lợi ích của cả gia đình, không tiếc hy sinh nhi nữ ruột của mình hết lần này đến lần khác."
"Bây giờ, chỉ vài nữ tử được mua về đã dễ dàng thay thế người, chẳng trách người phải vội vã nổi giận."
Mẫu thân tức đến mức mặt xanh lét: "Trình Mộc Lâm, ta là mẹ ruột của con, không phải kẻ thù của con."
Ta bình tĩnh đáp: "Vậy sao?"
"Mẹ ruột lại sai người bôi nhọ thanh danh của con?"
"Mẹ ruột lại ly gián con với tiểu công gia?"
"Người đừng làm con ghê tởm nữa. Trên đời này làm gì có mẫu thân nào lạnh lùng như người."
Lời nói không hợp, ở lại cũng chẳng ích gì, mẫu thân ngay cả cơm trưa cũng không dùng, tức giận bỏ đi.
Cửu Nương ngày càng lo lắng: "Nhìn phu nhân như vậy, lão nô thật sợ có biến cố."
Hổ Phách vội bịt miệng Cửu Nương: "Bà đừng nói nữa, cứ mỗi lần bà nói vậy là lại có chuyện xấu xảy ra."
12
Trong cung tổ chức yến hội săn bắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-mau-kho-lam/phan-7.html.]
Đại trưởng công chúa hào hứng chuẩn bị trang phục cưỡi ngựa cho ta, còn đưa cho ta nhiều trang bị, dặn dò ta cùng Tiêu Kiêm đi mở mang tầm mắt.
Trường săn quả thật náo nhiệt, Hoàng thượng ngồi trên đài cao, bên dưới là các vương tôn quý tộc.
Những chàng trai trẻ cưỡi ngựa đua nhau săn bắn.
Còn Tiêu Kiêm, chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh cho toàn bộ trường săn, vô cùng bận rộn.
Khi ta đang ngồi yên trên ghế xem, phi tần áo đỏ bên cạnh Hoàng thượng không biết đã nói gì, khiến thái giám truyền lời mời ta lên chầu trước mặt Hoàng thượng.
Vừa bước đến, ta liền nhìn thấy Thất công tử Phí Yến Từ, người từng trèo tường đưa bánh bao cho ta, đứng thẳng tắp phía sau Hoàng thượng.
Rõ ràng, chàng đang giữ trọng trách bảo vệ an ninh cho Hoàng thượng.
Thấy ta hành lễ, phi tần áo đỏ cười duyên trêu ghẹo: "Ở nhà, đã nghe bá mẫu nhắc về ngươi, nói có lỗi với ngươi. Vì chuyện hôn sự của bá mẫu và bá phụ, mà làm lỡ mất mối duyên của ngươi và…"
Nàng nói lấp lửng, khiến những phu nhân xung quanh tò mò nhìn qua.
Ta cố gắng suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra, năm xưa khi Phí Yến Từ trèo tường đưa đồ cho ta, có một cô bé đứng dưới nhỏ giọng gọi: "Nhanh lên, đại bá phụ sắp về rồi."
Vị phi tần áo đỏ này, có lẽ chính là cô bé năm ấy?
Nàng sao lại liên kết với đại tỷ của ta chứ?
Trong lòng ta đề cao cảnh giác gấp trăm lần, ta càng thêm cung kính.
Phi tần áo đỏ cười rạng rỡ: "Hoàng thượng, người còn chưa biết đâu, cô nương này coi Quốc công gia như một lựa chọn thay thế đấy."
"Nàng ta vốn có sự hiểu ý với tiểu thúc nhà ta, nhưng sau khi bám vào phủ Quốc công, liền sắp xếp cho đại tỷ gả cho biểu ca của thần thiếp, còn mình thì trèo lên cành cao."
Hoàng thượng nheo mắt lại nhìn ta, đôi mắt sắc bén bỗng trừng lớn, giận dữ quát: "Ngươi cũng xứng chọn Tiêu Kiêm sao?"
Lòng ta thầm kêu oan, trời đất ơi, ta đã khi nào tự ý chọn lựa đâu?
Mọi chuyện từ đầu đến cuối, lúc nào thì đến lượt ta quyết định?
Điều đáng sợ nhất là, Phí Yến Từ thấy Hoàng thượng thực sự nổi giận, lập tức quỳ xuống cầu xin cho ta.
Không khác gì thêm dầu vào lửa.
Phi tần áo đỏ tiếp tục nói, ta không còn nghe rõ lời nàng nữa.
Ta phải làm thế nào để thoát khỏi cục diện trước mắt đây, lưng ta đã bắt đầu rịn mồ hôi.
Phí Yến Từ vẫn còn đỏ mặt tía tai biện minh cho ta, càng nhìn vẻ mặt đầy nhiệt tình biện hộ của hắn, lòng ta càng thêm xót xa.