Kế Mẫu Khó Làm - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-09-19 22:55:05
Lượt xem: 1,715
13
Ta nhắm mắt lại, nhận ra sắc mặt Hoàng thượng càng lúc càng mất kiên nhẫn, chẳng còn để tâm đến những ánh mắt và tai nghe xung quanh, cũng chẳng bận lòng về việc sau này người đời sẽ cười chê ta thế nào.
“Hoàng thượng, xin cho thần thiếp được bẩm báo. Nhà thần thiếp và nhà họ Phí chỉ cách nhau một bức tường. Thế tử Phí gia thích đại tỷ của thần thiếp, nhưng ngại ngùng không dám ngỏ lời, nhờ Thất công tử chuyển lời giúp.”
Ta tò mò về hôn phu của đại tỷ, nên thường xuyên quấn lấy Thất công tử để hỏi thăm tin tức về thế tử.
“Sau khi đại tỷ và thế tử định hôn sự, thần thiếp và Thất công tử không còn gặp mặt nữa. Chuyện tình riêng chỉ là hiểu lầm.”
“Về phần Quốc công gia, năm xưa khi thần thiếp trên đường đi lễ về, gặp phải bọn cướp, Quốc công gia tình cờ đi ngang qua đã giúp giải vây, từ đó hình ảnh của ngài ấy luôn khắc sâu trong lòng thần thiếp.”
Dĩ nhiên, năm đó Quốc công gia cứu chúng ta, ta mới tám tuổi, ta chỉ biết đến chuyện này khi mẫu thân đề cập sau khi đã định hôn.
Chuyện này không cần nói với Hoàng thượng.
Nào ngờ đại tỷ lại đứng bật dậy ngay lúc này: “Muội muội, ngươi ở trước mặt Hoàng thượng mà còn như ở nhà, đảo lộn trắng đen sao?”
“Ngươi và Thất công tử không biết kiềm chế, ta và phu quân đã cố hết sức khuyên nhủ, nhưng các ngươi cứ cố chấp, khiến chúng ta đau đầu, dần dà phu quân và ta mới hiểu nhau hơn.”
Hoàng thượng nheo mắt lại: “Phu nhân Quốc công trước khi kết hôn đã có quan hệ không minh bạch với bọn họ sao?”
Nói rồi, Hoàng thượng phẫn nộ vỗ bàn: “Ngươi xem Tiêu Kiêm là gì?”
“Ngươi coi trọng Hoàng gia như thế nào?”
Ta tự nhủ phải giữ bình tĩnh.
Trò này bọn họ đã dùng đến hai lần.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mánh khóe tuy cũ kỹ, nhưng sức sát thương lại mạnh mẽ.
Suy nghĩ thật nhanh, ta cúi đầu chạm đất: “Hoàng thượng, thần thiếp đối với công tử nhà họ Phí hoàn toàn không có tình ý.”
“Mọi người có mặt ở đây đều biết mẫu thân thần thiếp là kế thất, dưới gối chỉ có mỗi thần thiếp là con ruột.”
“Nếu thần thiếp thật sự có tình ý với công tử nhà họ Phí, mẫu thân làm sao có thể vì đại tỷ mà hy sinh hôn sự của chính thần thiếp?”
Đại tỷ liền đứng phắt dậy: “Chẳng phải vì ngươi trèo cao được Quốc công gia rồi sao?”
Ta càng tỏ ra oan ức: “Hoàng thượng, ngài là thân cữu cữu của Quốc công gia, ngài hiểu Quốc công gia hơn ai hết.”
“Quốc công gia là người chính trực, đạo mạo, làm sao có thể tùy tiện dính líu đến các cô nương mà không thông qua qua mai mối.”
Đại tỷ tái mặt: “Ngươi nói bậy bạ gì thế? Ta bao giờ nói xấu Quốc công gia?”
“Chẳng phải chính tỷ nói ta trèo cao, bỏ rơi công tử nhà họ Phí sao?”
Đại tỷ há hốc miệng, nhưng không thốt nên lời phản bác.
Phi tần áo đỏ định nói thêm gì, nhưng Hoàng thượng đã hất cả ly rượu vào người nàng: “Ngươi tưởng những mưu mô bẩn thỉu của ngươi trẫm không biết sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-mau-kho-lam/phan-8.html.]
Giữa lúc hỗn loạn, Tiêu Kiêm từ bên ngoài bước vào.
“Nếu nương nương có thắc mắc gì về tình cảm của vợ chồng hạ thần, cứ việc hỏi thần. Thần biết gì sẽ nói hết, thê tử thần da mặt mỏng, nương nương đừng tra hỏi nàng nữa.”
Một trận phong ba được dập tắt chỉ nhờ vài câu của Tiêu Kiêm. Cũng từ lần này, ta mới hiểu được sức mạnh của quyền lực.
Chẳng bao lâu sau, phi tần áo đỏ vì xúc phạm Hoàng thượng mà bị đày vào lãnh cung.
Còn đại tỷ nhảy nhót tại trường săn, cũng bị Hầu phủ hưu bỏ, nay chỉ còn biết trở về nhà họ Trình.
14
Nghĩ đến việc phi tần và đại tỷ đã bày mưu hãm hại ta trước mặt Hoàng thượng, ta không khỏi rùng mình.
Giường của ta, há có thể để kẻ khác nằm chung.
Đã đến lúc, nếu nhà mẹ đẻ muốn đẩy ta vào đường cùng, ta không phản đòn thì chẳng xứng với những sắp xếp trước đây của mình.
Mẫu thân vừa dẹp yên đám nha đầu, tỳ nữ trong hậu viện, còn chưa kịp thở phào thì chuyện đại ca cờ b.ạ.c thua sạch tài sản, thậm chí cả ngôi nhà tổ tiên đang ở cũng bị đem ra đặt cược đã vỡ lở.
Người ta đến tận nhà đòi nhà cửa, nhưng phụ thân vẫn giữ vẻ kẻ cả, như thể quan lớn.
Nhưng người ta đã dám mở sòng bạc ngay giữa Kinh thành, dám nhận đại ca, thì chứng tỏ kẻ đứng sau không sợ gì nhà họ Trình.
Huống chi, trong chuyện này còn có phần xúi bẩy và chỉ thị của ta.
Cuối cùng, phụ mẫu bị đuổi ra khỏi nhà, cả nhà lâm vào cảnh nghèo khó, đến phủ Quốc công cầu cứu.
Ta không cho mở cổng lớn, mà đi thẳng đến Từ An đường của mẫu thân Tiêu Kiêm.
“Mẫu thân, xin người hãy duy nghĩ lại, hôm nay nhất định phải cho đại ca con một bài học.”
“Con cái bất hiếu, dù có vàng bạc như núi rồi cũng sẽ tiêu tán hết. Mục Trạch đang tuổi chưa thành nhân. Nếu noi theo gương đại ca con mà hư hỏng, đến lúc hối hận cũng không kịp.”
Đại trưởng công chúa suy nghĩ một lúc lâu: “Hãy đưa cho họ năm trăm lượng bạc, coi như đã làm hết tình nghĩa.”
Ta cung kính gật đầu, trước mặt mọi người trao cho họ một gói năm trăm lượng bạc.
Đợi họ đến nơi vắng người, ta sai người cướp lại số bạc đó.
Khi biết đại ca gây ra chuyện này, nhà ngoại của đại tẩu lập tức đón nàng về.
Đối diện với lời trách móc của đại ca, phủ Bá gia thẳng thừng đáp trả: “Dù nhi nữ chúng ta có ở nhà cả đời, huynh đệ tỷ muội vẫn hòa thuận, tuyệt đối không thể vì hư danh mà hủy hoại cả đời nhi nữ.”
Đáng sợ nhất là đám người đòi nợ vẫn bám chặt lấy đại ca không buông.
Tuyệt vọng, phụ thân không còn cách nào khác phải lợi dụng chức vụ để mưu cầu tiền bạc.
Ta chỉ lạnh lùng quan sát, chờ họ rơi xuống đáy vực.
Trong suốt thời gian đó, mẫu thân đã không biết bao nhiêu lần đến tìm ta, nhưng ta đều lấy lý do Tiêu Mục Trạch cần tập trung học hành mà từ chối.