KẾ NỮ THÁNH MẪU - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-05 16:42:07
Lượt xem: 2,235
11.
Thẩm Tuyết Nhạn đã sắp xếp xong phần còn lại nên ta không cần tốn công.
Lúc các phu nhân đẩy cửa phòng nhỏ ra, khung cảnh khó coi trước mặt khiến họ được mở rộng tầm mắt.
Đợi đến khi Thẩm Thiếu Khâm chạy tới nơi, chuyện Thẩm Tuyết Nhạn tằng tịu với mã phu đã sớm lan truyền khắp nơi.
Hắn phẫn nộ như dã thú, điên cuồng trút giận lên mọi người.
“Tên nô tài đáng chec, ta phải đánh chec ngươi, đánh chec cả nhà ngươi!”
“Kỷ Ngọc Châu đâu? Nhất định là con khốn nhà ngươi đã hãm hại Tuyết Nhạn!”
“Tuyết Nhạn của ta, bảo bối tâm địa Bồ Tát của ta lại bị người khác hại thảm như vậy. Những người đó đều đáng chec!”
Mọi người lập tức nhìn ta với ánh mắt khác thường.
Tên s.ú.c sinh Thẩm Thiếu Khâm này, mỗi khi xảy ra chuyện gì là lại muốn hắt nước bẩn lên người ta.
Loại đức hạnh này giống như chó không sửa được tính ăn phân vậy!
Nhưng ta đã sớm chuẩn bị tốt, sai người hầu bắt lại toàn bộ nhân chứng để ép cung thẩm vấn.
Vừa lúc, bây giờ tất cả bọn họ đã khai nhận, nha hoàn trình lên lời khai.
Ta nhanh chóng cầm lấy xem qua rồi ném lên mặt Thẩm Thiếu Khâm.
“Hầu gia vẫn nên xem trước cái này đi, đừng vội kết luận như thế!”
Sắc mặt hắn cứng đờ, cầm lấy giấy mà chăm chú nhìn qua.
Càng nhìn, sắc mặt hắn càng đen, cuối cùng thì phẫn nộ chỉ vào ta:
“Không thể nào! Đây nhất định là giả, là ngươi làm giả chứng cứ!”
Ta cười lạnh nói:
“Hầu gia nên hỏi nữ nhi bảo bối của ngài trước đi!”
“Nếu ngài nhất quyết bắt ta phải chịu oan uổng thì cho dù ta có phải lăn qua mười thước đinh đồng, bong da tróc thịt, cũng muốn gõ trống Đăng Văn để cầu công đạo cho mình.”
Thẩm Thiếu Khâm tức khắc d.a.o động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-nu-thanh-mau/chuong-11.html.]
Hắn run rẩy nhìn về phía Thẩm Tuyết Nhạn:
“Tuyết Nhạn, ngươi nói đi! Nếu thật sự là do con khốn này hại ngươi thì phụ thân sẽ thay ngươi đòi lại công lý. Phụ thân sẽ dìm chec độc phụ này!”
Nhưng Thẩm Tuyết Nhạn lại cúi đầu trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thiếu Khâm.
Rốt cuộc thì chuyện này từ đầu đến cuối chính là cái bẫy mà nàng sắp đặt cho ta.
Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, đẩy Thẩm Tuyết Nhạn chịu tội thay mình thôi.
Cho dù có điều tra rõ ràng, mọi người cũng chỉ bàn tán là Thẩm Tuyết Nhạn gieo gió gặt bão, đây là ông trời trừng phạt đúng tội.
Suy cho cùng thì ta vẫn là kế mẫu của nàng.
Nghĩ đến Hầu phủ vẫn còn có ích với ta, ta kiềm chế tính tình mà an ủi lão già Thẩm Thiếu Khâm:
“Bây giờ quan trọng nhất là phải nhanh chóng xử lý tốt mọi chuyện.”
“Tuyết Nhạn đã bị người vấy bẩn, sợ là chỉ có hai con đường cho nàng. Một là gả cho mã phu, hai là thắt cổ tự vẫn để bảo toàn danh tiết.”
Thẩm Thiếu Khâm và Thẩm Tuyết Nhạn đều không muốn chọn lựa giữa hai biện pháp.
Vì thế, ta tốt bụng đề nghị thêm:
“Còn có con đường thứ ba. Chính là để Tuyết Nhạn gải chec rời đi, đưa nàng đến bạn tốt của Hầu gia ở phương xa để lánh nạn. Lấy cho nàng một thân phận mới, đợi một hai năm sau lại đi đón về, đến lúc đó mọi người cũng không còn nhớ gì nữa.”
Thẩm Thiếu Khâm nghe xong liên tục gật đầu.
Đây đúng là biện pháp tốt nhất.
Hắn ngay lập tức tìm ra người để nhờ vả, đó là một người bạn tốt ở Giang Nam.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Hắn sắp xếp hộ vệ đưa Thẩm Tuyết Nhạn đến Giang Nam. Còn gửi kèm theo một phong thư khẩn cầu bạn tốt hỗ trợ chăm sóc nữ nhi bảo bối của hắn, một hai năm sau hắn sẽ cho người đón nàng về.
Trước khi đi, ta và Thẩm Thiếu Khâm cùng nhau đi tiễn Thẩm Tuyết Nhạn.
Ánh mắt nàng nhìn ta như rắn độc nhe nanh.
Nàng lặng lẽ tiến tới gần tai ta:
“Kỷ Ngọc Châu, đừng có tự mãn. Đợi đến lúc ta quay về, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chec không có chỗ chôn.”