Kem đánh răng có vị gì? - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-31 13:43:24
Lượt xem: 90
6.
Có lẽ là lực sát thương của câu nói này có chút lớn nên Chu Sí thật lâu không có khôi phục tinh thần lại.
Sau một lúc im lặng, cậu ấy không nhịn được mà cười ngốc nghếch:
"Đồ tham tiền, vì một chút tiền ít ỏi đó chị liền đem em bán đi sao."
Cậu ấy vừa nói vừa liếc xéo tôi, không có chút dấu hiệu nào mà cúi đầu xuống cắn nhẹ vào vành tai tôi, trầm giọng nói:
"Chị ơi, chị nguyện ý từ bỏ em sao?"
Mặt tôi, bỗng chốc đỏ bừng lên cảm giác nóng như lửa đốt.
“Chu Sí! Chị chỉ đùa một chút thôi mà……"
Khi mọi người đều đến cửa rồi, tôi vội vàng đẩy cậu ấy ra, đỏ mặt vội vàng chỉnh lại quần áo.
Nhưng mà, lúc vừa quay người đi mở cửa, khóe mắt liền nhìn thấy Giang Lâm đứng cách phía sau cậu ấy không xa.
Tôi nắm tay Chu Sí bước vào phòng riêng, nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người nên bọn họ ồn ào...
"Băng Băng, cậu giữ bạn trai nhỏ này kỹ quá rồi đó nha, cậu đi WC mà còn phải mang cậu ấy đi theo nữa!"
Tôi chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Một bên thì lại có người đã giải đáp thắc mắc thay cho tôi:
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
“Cậu thì hiểu gì chứ, nếu như tớ cũng có một cún nhỏ soái khí như vậy làm bạn trai thì nhất định một bước tớ cũng không rời, một giây cũng không tách ra đâu."
Trong bữa tiệc, mọi người đều uống rượu xong và cũng không ngại nói ra những lời này khiến mọi người đều bật cười, không khí cũng càng nóng hơn.
Tôi và Chu Sí cũng nhân tiện ngồi xuống.
Nhưng mà…
Trình Nguyệt rất vô tri mà thay đổi chỗ ngồi, ngồi ở phía bên kia của Chu Sí.
Tôi nhíu mày, ý đồ cái người hoa khôi của lớp tôi từng cạy góc tường cũng không khỏi quá rõ ràng rồi nha.
Cũng may Chu Sí biểu hiện rất tốt. Lúc Trình Nguyệt nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy chỉ tập trung tinh thần mà gắp đồ ăn và bóc tôm cho tôi. Dù cô ta có cố ý lớn tiếng nói chuyện thế nào thì dáng vẻ của cậu ấy cũng giống như không nghe thấy.
Tôi vốn cho rằng Trình Nguyệt chạm vào tảng đá này sẽ từ bỏ. Nhưng một lúc sau, cô ta đột nhiên đề nghị:
"Chỉ ăn thôi thì cũng không có gì thú vị, không bằng sao không tới chơi vài ván đi?"
Đề xuất này đều được mọi người nhất trí tán thành nhưng vào lúc bàn xem nên chơi gì thì Trình Nguyệt lại tiếp tục đề nghị:
“Hay là liền chơi cái gì đó kích thích đi. Nếu chai rượu được chuyển tới ai thì người đó phải hôn người ở bên phải họ, thế nào?”
Các bạn học cũ uống rượu xong đều rất phấn khích và hầu như đều đồng ý mà không cần suy nghĩ gì nhiều.
Mà từ trước tới nay vốn dĩ tôi đều không có cơ hội phản bác.
Thật trùng hợp nha, Trình Nguyệt lại đang ngồi bên phải Chu Sí.
Tôi còn chưa có cơ hội để phản bác lại thì trò chơi đã chính thức bắt đầu. Người đầu tiên xoay chai rượu đương nhiên là Trình Nguyệt, cũng là người đã đề xuất trò chơi này.
Không chút hồi hộp…
Người phụ nữ này lại nhớ thương em trai nhỏ của tôi nên đã cố tình xoay chai rượu trước mặt Chu Sí, mọi người sững người một lúc rồi lại vang lên một trận ồn ào.
Nhóm người này uống rượu xong rồi, liền hít drama cũng không bận tâm đó là chuyện lớn gì, không ngừng hô to: "Hôn một cái, hôn một cái!"
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Tôi nhìn chằm chằm hành động của Chu Sí, nghĩ thầm nếu cậu ấy có dấu hiệu thỏa hiệp, tôi sẽ giành cơ hội ra tay trước đứng lên đem đầu của cậu ấy ấn vào bát súp trước mặt tôi.
Nhưng mà, Chu Sí vẫn hành động.
Nhưng cậu ấy cũng không thèm nhìn Trình Nguyệt đang đợi cậu ấy chủ động tấn công mà ngược lại kéo tôi lên, tôi bị cậu ấy kéo lên với vẻ mặt đờ đẫn, lại bị cậu ấy đẩy ngã xuống chỗ cũ.
Sau đó Chu Sí đi đến chỗ của tôi và ngồi xuống, cứ như vậy mà người ngồi bên phải của cậu ấy liền biến thành tôi.
Lúc tôi định thần lại thì liền nghe thấy Chu Sí thấp giọng thở dài một hơi:
“Vậy thì có chơi có chịu đi.” Nói xong, Chu Sí quay đầu lại nhìn tôi.
Rõ ràng là bọn tôi đã từng mặt đối mặt nhưng khi tôi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy trước mặt nhiều người như vậy, trái tim của tôi vẫn không tránh khỏi mà đập loạn xạ…
Giữa tiếng ồn ào đinh tai nhức óc. Chu Sí ấn sau đầu tôi và cúi người xuống hôn tôi.
Tôi chỉ nghĩ đó là một nụ hôn qua loa thôi nhưng cậu ấy lại có thế duỗi đầu lưỡi!!!
Đầu óc tôi lúc này trống rỗng, tôi trừng mắt nhìn cậu ấy nhưng Chu Sí dường như đang cười, sau đó duỗi tay che mắt tôi, càng hôn sâu hơn.
Trước mặt rất nhiều bạn học cũ như thế, tôi và Chu Sí đã có một nụ hôn lưỡi kéo dài.
Khi thấy tôi sắp bị ngạt thở, Chu Sí mới chịu buông tôi ra, sau đó còn không quên lau khóe môi cho tôi.
Tôi miễn cưỡng hồi phục tinh thần lại, gần như là vô thức nhìn thoáng qua Trình Nguyệt một cái.
Không có gì ngạc nhiên hơn nữa nha, khuôn mặt của Trình Nguyệt đã lạnh băng, còn sắc mặt thì cực kỳ khó coi.
Chậc chậc.
Không thể giải thích được có chút sảng khoái là sao nhỉ?
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng những chuyện càng làm người ta sảng khoái hơn còn ở phía sau.
Chu Sí lúc này mới đứng lên nói: "Lần này đến lượt tôi xoay đúng không?"
Mọi người gật đầu.
Tôi nhìn thoáng qua Chu Sí, chỉ thấy cậu ấy lặng lẽ nháy mắt với tôi.
Nghĩ một hồi, tôi chợt hiểu ý của cậu ấy.
Quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh Trình Nguyệt…
Đó là bạn học nam duy nhất trong lớp còn độc thân, nghe nói hồi nhỏ cậu ta bị chấn thương ở đầu nên chỉ số thông minh có chút kém. Các bạn học trong lớp tôi thành tích đều không tệ lắm nhưng cũng không có ai coi thường cậu ta hay là đã bắt nạt cậu ta khi còn đi học, nhưng mà...
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Về ngoại hình thì cậu ta thực sự là có chút không dễ nhìn.
Cậu ta có khuôn mặt đặc biệt ngăm đen, béo hơn, khuôn mặt tròn và đôi mắt nhỏ tròn xoe, khi cười thật thà luôn để lộ một hàng răng to ố vàng.
Chu Sí xoay bình rượu rỗng, tôi cũng không biết bọn họ khống chế lực như thế nào mà bình rượu không nghiêng không lệch liền dừng ở trước mặt Trình Nguyệt.
7.
Khuôn mặt của Trình Nguyệt ngay lập tức tối sầm lại.
Cô ta đột ngột đứng dậy, chạy lại chỗ cô gái mà cô ta vừa đổi chỗ và lôi kéo cô ấy:
"Bảo bối, tớ không muốn đổi chỗ nữa nên hiện tại chỗ đó là của cậu đó!"
Cô gái đó cũng không ngốc nên đương nhiên sẽ không chút do dự mà từ chối.
Các bạn học cũ cũng bắt đầu ồn ào và chế nhạo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kem-danh-rang-co-vi-gi-trbk/chuong-4.html.]
"Trình Nguyệt, cậu chính là người đề xuất ra trò chơi này đó, đừng chơi trò lừa bịp như thế chứ!"
“Có phải hay không chơi không nổi, có phải hay không chơi không nổi nha!”
Trình Nguyệt sắc mặt khó coi, cô ta liếc nhìn chúng tôi một cái, sau đó cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đi tới.
Tôi đã nghĩ rằng cô ta đã sẵn sàng tinh thần có chơi có chịu. Nhưng kết quả là, cô ta lại đây tiếp tục thay đổi chỗ ngồi…
Tôi không biết hôm nay Trình Nguyệt có phả uống quá nhiều hay là nhiều năm không gặp, hoa khôi của lớp năm đó mà da mặt lại dày đến mức đao thương bất nhập. Nói chung, ngay khi Chu Sí đã xác định biểu đạt qua thái độ của mình dưới tình huống đó, vậy mà cô ta lại thong thả ung dung đi tới đây.
Cuối cùng cô ta dừng lại ở trước mặt Chu Sí nói: "Em trai nhỏ, chúng ta đổi chỗ ngồi đi?"
………
Tôi suýt chút nữa thì cảm động mà rơi nước mắt trước sự bám riết không tha của cô ta.
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Rốt cuộc thì Chu Sí có sức hấp dẫn gì khiến cho cô ta cứ lặp đi lặp lại bày tỏ thiện chí của mình trước mọi người?
Hơn nữa, vẫn là đủ loại vẻ mặt không biết xấu hổ.
Tất cả mọi người đều chờ xem phản ứng của Chu Sí, nhưng cậu ấy chỉ nói hai chữ: "Không đổi."
Nói xong, cậu ấy liền giơ tay đặt hai chai rượu trước mặt Trình Nguyệt:
“Chị, chị đã nói trước khi chơi trò này. Có sức chơi có sức chịu, hoặc là hôn, hoặc là uống rượu.”
Trình Nguyệt rõ ràng bị cậu ấy làm tức giận không nhẹ nha.
Không khó để nhìn ra sắc mặt khó coi hiện tại của cô ta. Trình Nguyệt cuối cùng cũng đã chấp nhận, vẻ đẹp của cô ta cũng không đáng nhắc đến trước mặt Chu Sí.
Trình Nguyệt bực bội mà xoay người sang chỗ khác, hiển nhiên là đang cố nhịn hôn cậu bạn học cũ. Cậu bạn học cũ vẫn luôn phản ứng chậm chạp dường như đã cảm nhận được điều gì đó, liền thành thật mà cười với Trình Nguyệt, lộ ra một hàng răng vàng.
Sắc mặt của Trình Nguyệt trong phút chôc cứng đờ, sau đó cô ta chọn uống rượu mà không quay đầu lại.
Hôm nay vốn dĩ cô ta cũng uống không ít rượu. Hiện tại lại một hơi uống hết hai chai bia còn hơi lạnh, người còn chưa kịp ngồi yên đã vội vàng che miệng chạy ra ngoài.
Đáng tiếc chính là vừa chạy tới cửa, liền "Oẹ" một tiếng mà nôn tất cả ra sàn.
Thôi quên đi, bữa cơm này vẫn là không ăn nữa thì tốt hơn.
Mọi người nhìn nhau, thực ăn ý mà ngầm đưa ra nhận định sau khi người dọn dẹp đến dọn dẹp vệ sinh chỗ này thì liền kết thúc buổi liên hoan.
Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi, Giang Lâm đã đến và đề nghị đưa tôi về nhà, anh ta ung dung thản nhiên mà khoe anh ta vừa mới mua một chiếc Mercedes-Benz C. Tôi cười và nói:
“Không cần đâu, bạn trai tôi đã lái xe lại đây rồi.”
Giang Lâm sững sốt một chút, sau đó bình tĩnh mà cười nói: "Cậu cho tiền bạn trai cậu mua sao?"
Vừa nói, anh ta vừa ngẩng đầu lên nhìn Chu Sí, trong mắt còn mang theo một vài phần khinh thường cùng châm chọc, giống như là cuối cùng cũng tìm được chỗ mà anh ta có thể trút giận.
Tôi cau mày "Bạn trai tôi tự mua xe, liên quan gì đến tôi chứ."
"Ồ?"
Giang Lâm hơi nhướng mày, giống như là cố ý đối đầu với Chu Sí nói: "Người anh em, cậu mua loại xe gì vậy, dẫn tôi đi xem mở mang tầm mắt một chút đi."
Chu Sí mỉm cười, trên mặt viết đầy đủ "Gió nhẹ mây bay" mấy chữ: "Không có việc gì, chỉ là một chiếc xe thay đi bộ mà thôi."
Thấy cậu ấy như vậy nên Giang Lâm dường như tin chắc rằng thứ mà Chu Sí mua nhất định là một chiếc xe rác. Vậy nên anh ta cứ bám riết không tha mà muốn cùng chúng tôi đi xem.
Hình như bị anh ta chọc tức nên Chu Sí hơi nhíu mày, vòng tay qua ôm eo tôi nói: "Đi thôi."
Giang Lâm cũng đi theo.
Tuy nhiên, không biết vì sao mà sắc mặt của Giang Lâm đột nhiên thay đổi khi nhìn thấy tôi và Chu Sí lên xe.
Tôi cùng Chu Sí bước lên xe, Chu Sí kéo cửa kính xe xuống, nhìn Giang Lâm cười nói:
"Thấy chưa? Vậy tôi đưa bạn gái tôi về nhà đây, gặp lại sau nha."
Giang Lâm cũng không thèm trả lời, biểu cảm giống như là ăn phải phân vậy.
Sau khi xe chạy được một đoạn, tôi quay đầu lại hỏi cậu ấy:
"Vừa rồi sao biểu hiện của anh ta lại... kinh ngạc như vậy?"
Khoảnh khắc anh ta nhìn thấy chiếc xe, sự ngạc nhiên trên khuôn mặt anh ta gần như tràn ra.
Chu Sí mỉm cười, đặt một tay lên vô lăng và quay đầu lại nhìn tôi.
"Chị ơi, chị lên mạng tra thử xem trận đấu đỉnh cao BJ90 của Bắc Kinh đi."
Tôi lấy điện thoại ra, chiếc xe này...chẳng lẽ rất đắt sao?
Hai phút sau, tôi suýt chút nữa đã ném điện thoại của mình ra ngoài cửa sổ ô tô.
"Một... một trăm vạn?" (xấp xỉ 3.3 tỷ tiền Việt Nam)
Chu Sí quay đầu nhìn tôi, ý cười trong mắt càng sâu hơn, "Chị thật kinh ngạc?"
Tôi gần như là gật đầu như điên, tất nhiên là tôi rất kinh ngạc rồi. Ai mà có thể đi được siêu xe sang triệu đô chắc là khá giàu.
Đương nhiên, tôi cũng không có nhiều kiến thức về xe. Trong sinh hoạt thường ngày cũng chưa từng thấy qua người giàu nào, tôi là một cô gái trẻ ăn đất, kiểu ăn đồ cay mà chà xát ngón tay, l.i.ế.m nắp chai khi uống sữa chua.
Sau một hồi im lặng, tôi đột nhiên nói: "Dừng lại, quay lại!"
Phía trước vừa vặn có đèn đỏ, Chu Sí quay đầu nhìn tôi: “Làm sao vậy?”
Tôi tức giận liếc nhìn bộ quần áo mới mua bằng thẻ tín dụng trên người cậu ấy nói: "Cẩu nam nhân, cậu có tiền như vậy mà còn đến đây lừa tiền chị đây!"
Chu Sí thấp giọng cười nói: "Chị ơi, em muốn nếm thử cảm giác được người khác bao nuôi là như thế nào."
Suốt quãng đường kế tiếp, tôi bảo Chu Sí quay lại và đến một trung tâm mua sắm gần đó, vừa đe dọa và vừa dụ dỗ cậu ấy cũng mua cho tôi một bộ quần áo.
Nhưng mà…
Tôi đã mua quần áo, nhưng mà cái người này đã mua cho tôi một chiếc váy rất gợi cảm.
Sau đó, Chu Sí thậm chí không đưa tôi đi mua sắm nữa mà trực tiếp chở tôi về nhà.
Trên đường về nhà, mỗi lần lúc chờ đèn đỏ tôi đều có thể thoáng nhìn thấy các ngón tay cậu ấy để trên tay láy hơi hơi vuốt ve.
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Tuy nhiên, sau khi tôi về đến nhà. Cậu ấy lại năn nỉ ỉ ôi làm tôi mặc nó nhưng tôi đưa ra một lý do rất thuyết phục để từ chối.
……
Cái váy vừa mới mua còn chưa giặt nên tôi không mặc được.
Chu Sí trầm mặc hồi lâu, sau đó cầm nó vào phòng tắm giặt sạch nó bằng tay. Chính là kiểu một giọt nước cũng không vắt được, sau đó chạy đến góc phòng dùng máy sấy tóc hong khô.
Lúc tôi đang nằm trên giường nghịch điện thoại di động, Chu Sí đột nhiên cầm chiếc váy nhào tới.
"Chị ơi…"
Sờ thoáng qua thì chiếc váy đã được hong khô hoàn toàn, trên váy còn thoang thoảng mùi nước giặt nữa. Thật đúng là làm tôi khóc không ra nước mắt mà.
Tôi biết sẽ rất thảm nếu nghe người này gọi một tiếng "chị ơi".