Kem đánh răng có vị gì? - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-31 13:48:42
Lượt xem: 72
"Chu Sí nhà dì làm việc quá vất vả nên dì và cha của nó dọn qua chăm sóc nó một thời gian.”
Nói xong, bà còn cười nói thêm một câu:
"Chúng tôi thương con trai, dự định sau này sẽ chăm sóc nó... không rời nửa bước.”
Sau đó, vốn dĩ là mẹ tôi trốn ở cửa nghe lén vội vàng chui ra nhanh miệng nói:
"Ai làm việc mà không vất vả? Con gái nhà tôi sau khi yêu đương cũng ốm hơn trước rồi, tôi cần phải bồi bổ cho nó thật tốt.”
Nhìn thấy hai người lại muốn cãi nhau, tôi lặng lẽ về nhà thay giày, xách áo khoác lén lút chạy đi.
Hai người mẹ này đều bị người đàn ông ở bên cạnh mình chiều chuộng mấy chục năm nay nên tính tình được nuông chiều vừa tùy hứng lại vừa có chút trẻ con. Hiện tại thành hàng xóm với nhau, mỗi ngày lúc nào cũng so đo, cãi vã với nhau.
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Hôm nay mẹ tôi mua một chiếc váy, nhất định phải gõ cửa hỏi xem Chu Sí có đẹp không, sau đó mắt nhìn chằm chằm mẹ Chu sau lưng Chu Sí.
Hôm mai mẹ Chu giảm ba cân rưỡi, cũng muốn tới nhà tôi lôi kéo tay tôi kể ra một chút chuyện vui, thuận tiện khoe một chút về chiếc eo thon nhỏ của mình.
Hai người cứ vậy mà đi tới đi lui không biết mệt.
Có điều, tôi và Chu Sí cũng dần quen với chuyện đó, quan trọng nhất là nhờ phúc của hai người mẹ mà tôi và Chu Sí đã tìm được một cách yêu đương khác...
Đó chính là lén lút hẹn hò.
Chuyện này có chút kích thích.
Mười giờ tối, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, nên nhắn tin cho Chu Sí:
“Nhớ em.”
Tôi muốn trêu chọc Chu Sí qua màn hình. Nhưng mà, một phút sau Chu Sí trả lời: "Mở cửa."
Mở cửa?
Tim tôi đập thình thịch, nhìn thoáng qua mẹ đang ngáy nhè nhẹ bên cạnh, tôi lặng lẽ xốc chăn lên, sau đó đi chân trần bước nhẹ ra khỏi phòng.
Tùy tiện mang một đôi giày bước ra ngoài. Kết quả là lúc tôi vừa mới mở cửa thì đã nhìn thấy Chu Sí xách áo khoác đứng ở cửa.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Chu Sí khoác áo khoác lên vai tôi: “Em biết ngay là chị sẽ không mặc quần áo mà.”
Tôi nhíu mày, sửa lại: "Chị không mặc áo khoác, không phải không mặc quần áo.”
Tôi còn tưởng rằng Chu Sí sẽ dẫn tôi xuống lầu đi dạo ngắm trăng, nhưng mà...
Chu Sí kéo tay tôi, đi thẳng lên cầu thang. Hơn nữa, còn đóng cửa cầu thang lại. Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy:
"Đêm hôm khuya khoắt, em dẫn chị tới đây làm gì?"
Chu Sí chậm rãi đi tới, cười nhìn tôi, "Không có việc gì, em cho chị xem bảo bối của em.”
Bảo bối?
Tôi nhìn thoáng qua cánh cửa sắt đang đóng chặt, nhỏ giọng nói: "Em đừng manh động nha, lỡ như mẹ chị và người khác tìm tới..."
Nhưng mà.. lúc trái tim tôi treo ngược lên thì Chu Sí lại đột nhiên từ phía sau móc ra một thứ.
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Tôi nhìn kỹ, đó là... một chiếc nhẫn nhỏ phát sáng.
Chỉ là, loại có giá vài đồng mà lúc nhỏ tôi đã thấy.
Tôi hoàn toàn sửng sốt, không dám tin ngẩng đầu nhìn cậu ấy, "Em... Đây chính là bảo bối mà em nói sao?"
Chu Sí giống như có chút không kìm nén được mà khóe môi hơi cong lên, "Nếu không thì sao?”
Tôi không nói tiếp, trong lòng đương nhiên biết rõ là lại bị Chu Sí trêu rồi.
Nhưng mà, người này đùa cũng không biết điểm dừng, nhìn thấy tôi không nói lời nào. Cậu ấy bước tới gần hai bước, cúi người xuống nhìn tôi.
Nói thật mặc dù bọn tôi đã tiếp xúc thân mật nhiều lần nhưng mà tôi vẫn không hề có sức đề kháng với khuôn mặt này.
Cậu ấy vừa đến gần, thì tim tôi đã loạn nhịp.
Tôi ngoảnh mặt, thì nghe thấy Chu Sí cười hỏi: "Sao mặt chị lại đỏ thế?"
“Chị không có!”
Tôi tức giận phản bác lại, mặc dù có chút thẹn quá hóa giận.
Chu Sí vẫn mỉm cười, cậu ấy giơ tay lên, lòng bàn tay đặt ở sau đầu tôi, nhẹ nhàng xoa xoa tóc tôi, giọng nói mang theo ý cười.
“Trong đầu chị đang nghĩ gì đen tối đó?”
“Chị đang suy nghĩ cái này sao?”
Nói xong, cậu ấy cúi người xuống hôn tôi.
Lúc này đáng lẽ ra tôi nên đẩy cậu ấy ra. Nhưng mà hai tay chống ở n.g.ự.c cậu ấy, ngược lại không còn chút sức lực nào.
Lúc tôi gần như sắp không nhịn được nữa thì đột nhiên Chu Sí đứng thẳng dậy, cậu ấy nắm tay tôi, xoay người kéo tôi đi.
Tôi sửng sốt hỏi: "Đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
Về nhà?
Tôi càng nghi hoặc, người này...... không lẽ muốn dẫn tôi về nhà để thêm kích thích?
Tôi vội vàng rụt tay lại, tuy là thân thể đang cự tuyệt nhưng miệng lại rất thành thật hỏi: "Nhà em hay nhà chị?"
Chu Sí kéo tôi ra khỏi cầu thang bộ, bước nhanh tới cửa thang máy. Sau đó nhấn nút đi xuống, rồi mới quay đầu nhìn tôi.
“Nhà trọ.”
10.
Nhà...... Nhà trọ?
Tôi mím môi, đi theo cậu ấy.
Cũng được, dù sao thì gần đây tôi cũng bị mẹ chăm sóc quá “kĩ”, đêm khuya dài đằng đẵng không có Chu Sí đốt lửa, cảm thấy có chút cô đơn.
Sau đó, tôi và Chu Sí đều mặc đồ ngủ, trên vai tôi khoác áo khoác cậu đem từ nhà đi đến nhà trọ gần nhà.
Nói thật, lúc làm thủ tục trong đại sảnh, mặt tôi có chút đỏ, sợ người khác cho rằng hai chúng tôi mặc áo ngủ đến thuê phòng xem bọn tôi như cặp đôi đến đây vụng trộm ngoại tình.
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Nhưng mà, quả thật là sợ cái gì tới cái đó tới.
Tôi đang cúi đầu lặng lẽ cầu nguyện cho thời gian mau trôi qua thì đột nhiên Chu Sí ôm eo tôi, không hiểu sao lại thốt ra một câu nói hết sức vô tri:
“Bảo bối, tranh thủ thời gian, một chút nữa vợ anh về rồi.”
Thật sự là trong khoảnh khắc đó, ánh mắt chị gái ở quầy lễ tân nhìn hai chúng tôi có chút vi diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kem-danh-rang-co-vi-gi-trbk/chuong-6.html.]
Mặt tôi nóng như lửa đốt, tôi hít sâu một hơi thật sâu, quyết tâm chơi tới bến.
"Anh rể..." Tôi cúi đầu, làm ra vẻ uất ức, "Tiền em nợ anh em sẽ trả mà, em xin anh đó anh tha cho em đi, anh làm như vậy không cảm thấy có lỗi với chị của em sao..."
“…”
Quả nhiên, ánh mắt của chị gái lễ tân lại thay đổi. Dáng vẻ bật chế độ hóng chuyện, ngay cả tốc độ làm thủ tục cũng chậm lại.
Chu Sí trầm mặc một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Không được", sau đó nhận thẻ phòng kéo tôi lên lầu.
Nhưng mà…
Lúc mở cửa vào phòng, tôi rốt cục cũng kịp thời phản ứng lại, cảm thấy có gì đó không đúng.
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
“Chu Sí, em ra ngoài tìm chị thì sao lại mang theo chứng minh thư?”
Chu Sí không trả lời câu hỏi này của tôi. Ngược lại đóng cửa phòng lại, cũng không bật đèn mà ôm tôi đi về phía giường.
Khoảnh khắc đặt tôi giường, tiếng cười khẽ của Chu Sí vang lên bên tai, trầm thấp, nhẹ nhàng. Dưới ánh trăng đẹp đẽ này có vẻ đặc biệt quyến rũ:
“Chị ơi, chị có sợ không?”
“Sợ gì chứ?”
Chu Sí cười khẽ, dùng tay véo mặt tôi, sau đó nói tiếp: “Chị có sợ sáng mai dì phát hiện chị không ở nhà không?”
Tôi im lặng một lúc, sau đó đẩy ngã cậu ấy xuống, “Anh rể à, anh nói nhiều thật đó!”
Sau đó…
Một khoảng thời gian dài sau đó, quả thật là một Chu Sí không nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa.
….
Rạng sáng hôm sau, lúc tôi đang nằm trong n.g.ự.c Chu Sí mơ một giấc mơ đẹp thì đột nhiên bị một tiếng chuông dồn dập đánh thức.
Ngay sau đó, lại là một tiếng chuông điện thoại di động khác.
Tôi và Chu Sí đều bị đánh thức, liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì xảy ra.
hzzz.
Sau khi nghe điện thoại, tôi mới biết là đêm qua lúc mẹ tôi thức dậy phát hiện tôi không thấy đâu. Sau đó chạy sang phòng bên cạnh tìm, lại phát hiện Chu Sí cũng không có ở đây, trong nháy mắt đã hiểu được hai chúng tôi lén lút chạy ra ngoài "vụng trộm".
Bên tai tràn ngập tiếng lải nhải của mẹ tôi. Tôi hoàn toàn không còn sót lại chút buồn ngủ nào nữa, nhìn thoáng qua Chu Sí. Sau đó...
Bọn tôi vô cùng ăn ý mà lựa chọn cúp điện thoại.
Sau khi điện thoại di động tắt máy, trùm mền tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau, chúng tôi đều tự mình dùng máy tính đăng nhập wechat xin nghỉ hai ngày. Sau đó, chuẩn bị làm một chuyện vừa kích thích vừa trẻ trâu:
Bỏ trốn.
Nói cách khác là lén lút bỏ nhà trốn đi. Hai bà mẹ trong nhà đã trẻ con thì chúng tôi còn làm một việc trẻ con hơn, đỡ cho bọn họ ngày nào cũng làm.
Quả nhiên, ngày đầu tiên bọn tôi bỏ trốn. Mẹ tôi liên tục gọi điện thoại, uy hiếp trên wechat, mãi cho đến buổi tối thấy tôi không có phản hồi gì, bà ấy có lẽ là hơi hoảng sợ nên giọng điệu cũng dần dần dịu lại.
"Băng Băng à. Thật ra không phải là mẹ không đồng ý con ở bên Tiểu Chu, mẹ cũng vừa ý Tiểu Chu, mẹ cũng mong hai đứa nhanh chóng kết hôn chỉ là mẹ giả bộ hù dọa Lâm Tĩnh, để cho bà ấy chịu thua trước..."
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Lâm Tĩnh, chính là mẹ kế của Chu Sí.
Mà phía Chu Sí cũng là như thế, đến buổi tối mẹ Chu cũng bắt đầu chịu thua:
“Con trai, các con trở về đi đừng làm cho mẹ lo lắng nữa. Bọn ta sẽ không ngăn cản các con nữa, thật ra mẹ rất thích Băng Băng, đời này mẹ cũng không có con cái nên lúc Băng Băng gả tới, mẹ lại có thêm một đứa con gái xinh đẹp hiểu chuyện mẹ vui còn không kịp, thật ra mẹ chỉ hơi ghen tị với Thẩm Lệ Quyên mà thôi.”
Đương nhiên, Thẩm Lệ Quyên chính là mẹ tôi.
Tôi và Chu Sí nhìn nhau, không trả lời.
Để cho hai người công chúa này lo lắng một chút. Tôi cũng không tin, rời nhà trốn đi còn không hù dọa được hai bà ấy.
Trong hai ngày này, tôi và Chu Sí đi chơi đặc biệt thoải mái. Chúng tôi xin nghỉ phép và bắt đầu một chuyến du lịch trong hai ngày.
Cho đến ngày hôm sau.
Bảy giờ tối, lúc tôi và Chu Sí hôn nhau trong suối nước nóng, đột nhiên mẹ tôi gọi video tới.
Tôi vội vàng ôm lấy chiếc áo tắm mặc lại. Mở video lên, Chu Sí ở bên cạnh cầm lấy khăn tắm lau người, nhưng mà…
Mở video lên, trong màn hình lại xuất hiện hai người.
Hai người phụ nữ trung niên.
Mẹ tôi... và mẹ Chu.
Hai người bạn thân ngày xưa, giờ phút này lại tay trong tay ngồi cùng một chỗ, cười híp mắt nhìn về phía camera, bày ra dáng vẻ hai chị em thân thiết.
“Băng Băng à.”
Người mở lời trước là mẹ Chu, bà ấy cười nhìn tôi:
"Lần này con và Chu Sí bỏ đi, thật ra mẹ và mẹ con cũng hoảng sợ. Bọn mẹ vốn dĩ không có ý phản đối hai đứa ở bên nhau, thật ra là do bọn mẹ giận nhau nên âm thầm phân cao thấp với nhau."
Nói đến đây hai người nhìn nhau, mẹ tôi hỏi: "Tiểu Chu đâu?"
Chu Sí vội vàng đến gần, cậu ấy còn không kịp mặc quần áo nên trên người còn đang quấn khăn tắm. Dù sao thì cậu ấy cũng đã là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi rồi, không thể mặc quần bơi đến nghe cuộc gọi video được.”
“Dì ạ.”
Chu Sí xuất hiện trong video, lễ phép chào mẹ tôi.
Mẹ tôi gật đầu, sau đó nói:
"Thật ra hai ngày nay, bọn mẹ cũng nghĩ thoáng hơn rồi. Đã đến từng tuổi này rồi mà còn âm thầm chiến tranh ngầm thì có hơi trẻ con quá, đã sống hơn nửa đời người mà còn không bằng hai đứa bọn con.”
“Hôm nay bọn ta đã ngồi xuống giải thích với nhau những hiểu lầm đáng lẽ nên nói rõ chuyện năm đó, những khúc mắc cũng đã được tháo gỡ. Kế tiếp, bọn ta ngồi xuống nghiêm túc nói về chuyện hôn lễ của các con.”
Sau đó, hai người bạn cũ này nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: "Vậy hai đứa nhanh chóng sinh cái cháu trai cho bọn ta nhé!"
Mẹ tôi lại bắt đầu bật chế độ tẩy não:
"Các con cũng đã lớn rồi, sau khi bàn bạc xong ngày tổ chức hôn lễ thì kết hôn rồi phải nhanh chóng có con, hơn nữa cũng tìm việc cho hai chị em bọn ta làm, đảm bảo bọn ta sẽ chăm sóc cho cục cưng của các con trắng trẻo mập mạp, thông minh lanh lợi."
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Tôi và Chu Sí: "..."
Đây là cái gì, cái gì vậy.
Hai người “chị” này vậy mà lại nhanh chóng thống nhất cùng một phe, thật sự làm cho tôi hơi bất ngờ.
Thật vất vả mới kết thúc được chế độ tẩy não này, hai người “chị” này bảo chúng tôi phải nhanh chóng quay về nên bọn tôi vội vã quay về trong đêm. Ngày mai tôi và Chu Sí phải đi làm, đêm nay các bà ấy muốn...