Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khách Cũ - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-09-29 15:13:32
Lượt xem: 3,169

Công chúa c.h.ế.t rồi.

Trước khi chết, nàng ta huýt sáo với con ch.ó của mình.

Con chó của nàng ta kêu lên một tiếng, lao về phía chúng ta.

Phụ thân cầm kiếm c.h.é.m tới, nhưng con ch.ó này quá to, một kiếm không c.h.é.m c.h.ế.t được.

Mẫu thân kéo ta và đường tỷ bỏ chạy.

Nhưng chạy được vài bước, người lại dừng lại, quay người đóng cửa sổ, muốn nhốt phụ thân và con chó bên trong lại.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Nhưng cửa sổ của y quán không thể đóng từ bên ngoài.

Tiếng phụ thân trong y quán ngày càng yếu ớt, con ch.ó nếm được mùi m.á.u càng hung dữ hơn.

Suy nghĩ một chút, mẫu thân bảo đường tỷ dẫn ta chạy về phía nam.

Rồi người quay lại y quán, chặn cửa sổ từ bên trong.

Khi đóng cửa sổ cuối cùng, mẫu thân mỉm cười dịu dàng với ta, rồi như một làn gió nhẹ biến mất trước cửa sổ.

"Mẫu thân." Ta xé ruột xé gan chạy về phía y quán.

Ta biết tại sao người lại làm như vậy.

Chỉ có như vậy ta và đường tỷ mới có thể sống.

Nhưng ta biết, ta vừa đi, mẹ con chúng ta sẽ vĩnh biệt.

Ta không thể chia ly như vậy.

Đường tỷ dùng sức kéo ta chạy, ta đẩy tỷ ấy, cắn tỷ ấy, tỷ ấy cũng không buông ta ra.

Cuối cùng, tỷ ấy tát ta một cái thật mạnh: "Đi mau, nếu không mọi người đều c.h.ế.t oan uổng."

Ta dần dần không vùng vẫy nữa, mơ mơ màng màng bị đường tỷ kéo chạy về phía trước.

Ta muốn quay đầu lại nhìn.

Nhưng lại nhớ đến câu mẫu thân nói với ta hôm qua: "A Thi, đừng bao giờ ngoảnh đầu lại."

Người bảo ta đừng bao giờ ngoảnh đầu lại.

Nhưng vì ta, người đã quay đầu lại vô số lần.

Cuối cùng, ta cũng không quay đầu lại.

Ta không thể để mọi người hy sinh vô ích.

Ta không thể trở thành gánh nặng của đường tỷ.

Chúng ta liều mạng chạy, nước mắt lã chã rơi trong gió.

Cuối cùng cũng nhìn thấy một đội quân mặc áo giáp bạc.

Đường tỷ lớn tiếng hỏi: "Phía trước có phải quân của Yên vương không?"

Những người đó đáp: "Chúng ta là quân của Yên vương, cô nương sao biết được?"

Đường tỷ ưỡn thẳng lưng: "Chúng ta là cháu gái đời thứ chín của Thiên tộc triều Đại Ung, đương kim Thiên tử là đường tổ phụ của chúng ta, Yên vương điện hạ là đường thúc thúc của chúng ta, xin các vị dẫn chúng ta đi gặp Yên vương điện hạ."

Mỗi chữ tỷ ấy nói ra đều mạnh mẽ, như đã luyện tập ngàn vạn lần.

Những người đó cũng bị tỷ ấy trấn áp, không dám tra hỏi chúng ta: "Mời hai vị tiểu thư đi theo chúng ta."

Chúng ta lại trở về phủ thành chủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khach-cu/chuong-11.html.]

Thi hài của tổ mẫu và tổ phụ đã được liệm xong.

Bên cạnh tổ mẫu có một người đàn ông trung niên đang đứng, ông ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tổ mẫu, khép mắt bà lại.

Đường tỷ quỳ xuống trước mặt ông ta: "Ngụy Yến cùng muội muội Ngụy Thi, tham kiến bệ hạ."

Thì ra, ông ta chính là đương kim Thiên tử, người từng muốn cưới tổ mẫu.

Ông ta là Thiên tử, nay thiên hạ đại loạn, đáng lẽ ông ta không nên ở đây.

Nhưng ông ta lại đến.

Thiên tử nhìn chúng ta, nói với đường tỷ: "Ba năm không gặp, con càng ngày càng giống tổ mẫu của con."

Đường tỷ không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Tổ mẫu nói tôn nữ giống bệ hạ hơn."

Thiên tử thở dài, bảo người đưa chúng ta xuống nghỉ ngơi.

Ta kiệt sức, ngất đi.

Tỉnh lại thì thi hài của phụ thân, mẫu thân và đại nương đã được đưa về.

Người tới nói, nhìn hiện trường, là con ch.ó kia cắn chết phụ thân trước, dính máu phụ thân rồi trúng độc, sau đó bị mẫu thân ta giết chết.

Chỉ là lúc đó mẫu thân cũng sức cùng lực kiệt, cuối cùng c.h.ế.t bên cạnh đại nương.

Ta đi đến bên cạnh mẫu thân, sắc mặt người trắng bệch, trên cánh tay là vết thương sâu hoắm.

Nhưng ta không sợ.

Ta nằm xuống bên cạnh người, áp mặt vào n.g.ự.c người.

Dung nhan người vẫn như xưa.

Nhưng ta không còn nghe thấy nhịp tim của người nữa, không còn cảm nhận được hơi ấm của người nữa.

Có người kéo ta dậy, nói trẻ con không thể ở bên cạnh t.h.i t.h.ể quá lâu, nếu không sẽ bị bệnh.

Họ đưa thi hài của mẫu thân đi.

Ta đuổi theo phía sau: "Mẫu thân, đừng bỏ con lại, đừng..."

Cuối cùng ta ngã xuống nền tuyết.

Ta đau đớn khóc nức nở.

Một cơn gió thổi qua, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta.

Ba con bướm đột nhiên xuất hiện, bay lượn quanh ta và đường tỷ.

Sau đó, một con đậu trên n.g.ự.c đường tỷ, một con đậu trên tay ta, một con đậu trên cánh tay Thiên tử.

Ta nghĩ, là tổ mẫu, đại nương và mẫu thân đã đến.

Họ đã nói, nếu họ không còn nữa, sẽ hóa thành bướm đến gặp chúng ta.

Còn nhị thẩm nương, tam thẩm nương, tứ thẩm nương, chắc chắn họ cũng đã gặp con gái của mình, lúc này đang đoàn tụ bên nhau.

Thiên tử hỏi con bướm: "Minh Nguyệt, có phải nàng không?"

Con bướm vỗ cánh, như đang đáp lại ông ấy.

Thiên tử xúc động: "Nàng yên tâm, trẫm đã hứa với nàng thì nhất định sẽ làm được."

Cuối cùng, ba con bướm từ từ bay đi, biến mất trong làn gió êm dịu.

 

Loading...