Khách Cũ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-29 19:44:25
Lượt xem: 3,495
Ngoài trời gió tuyết cuồn cuộn, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, hương thơm ngọt ngào khiến người ta say đắm.
Tổ mẫu ngồi ở vị trí chủ vị, các bá phụ ngồi phía dưới, các thẩm nương rót rượu cho bọn họ.
Mẫu thân thay một bộ y phục sạch sẽ, vẫn mỉm cười ngồi bên cạnh phụ thân.
Ta cùng đường tỷ thì như thường lệ hâm nóng rượu sau tấm rèm châu.
Tay ta run rẩy.
Đường tỷ nắm lấy tay ta, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Vốn dĩ chúng ta có sáu tỷ muội, nhưng vào mùa đông đầu tiên sau khi bị lưu đày tới thành Hàn Xuyên , ba người đã c.h.ế.t đói.
Một người muội muội khác năm ngoái khi đang chơi đùa ở ven đường, bị ngựa của con trai thành chủ dẫm chết, cuối cùng c.h.ế.t trong vòng tay mẫu thân muội ấy.
Tổ mẫu không đi đòi lại công bằng.
Thậm chí bà còn cười nói với thành chủ: "Một đứa nha đầu ti tiện mà thôi, được công tử nhà ngài tiễn đi là phúc phận của nó."
Tối hôm đó bà còn ở lại hầu hạ thành chủ.
Tổ mẫu là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, dù đã gần năm mươi nhưng vẫn có nhan sắc khuynh thành.
Bà xuất thân từ gia đình quyền quý, thời thiếu nữ được Thái tử yêu thích, suýt chút nữa đã trở thành Thái tử phi.
Nhưng bà lại nhất kiến chung tình với tổ phụ, năm mười bảy tuổi bất chấp tất cả gả cho tổ phụ, còn theo tổ phụ tới vùng đất phong cằn cỗi.
Ở đó bà cùng tổ phụ sinh hạ năm người con trai.
Sau này thiên hạ đại loạn, nhà mẹ đẻ của bà bị diệt vong khiến bà mất đi chỗ dựa.
Bà nói bà không sợ, bà còn có phu quân cùng các con trai.
Nào ngờ cuối cùng phu quân cùng các con trai đều bỏ rơi bà.
Ngày hôm sau khi hầu hạ thành chủ xong, thành chủ nói với gia thần: "Bản quân hỏi nàng ta, trên giường là bản quân lợi hại hay là Tấn vương lợi hại, ngươi đoán nàng ta nói thế nào?"
"Nói thế nào?"
"Nàng ta nói nếu như có thể ba người cùng vui vẻ trên giường thì mới là lợi hại nhất."
Mọi người đều cười ồ lên.
Từ đó, chuyện tổ mẫu dâm đãng lan truyền khắp thiên hạ, tổ phụ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Cũng có người lo lắng: "Bà ta không sợ Tấn vương một ngày nào đó xoay chuyển tình thế, lột da rút gân bà ta sao?"
Giờ đây tổ phụ đã khôi phục lại quyền lực, thành Hàn Xuyên là nơi lưu đày chứ không phải là cứ điểm quân sự, tổ phụ cố ý tới đây, chỉ có thể là vì tổ mẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khach-cu/chuong-2.html.]
Ta lo lắng nhìn tổ mẫu, bà vẫn như thường ngày, không hề lộ vẻ lo lắng.
Bà thấy phụ thân cùng các bá phụ đều không uống rượu, liền cười nói: "Sao vậy, sợ rượu có độc sao?"
Phụ thân cùng các bá phụ đều không nói gì.
Tổ mẫu bảo mẫu thân cùng các thẩm nương uống trước, sau đó bà cũng tự mình uống một ly: "Không có độc đâu."
Các bá phụ vẫn không động đậy, phụ thân thì đổ rượu xuống đất.
Tổ mẫu không khuyên nữa, bảo ta cùng đường tỷ thêm than vào lò sưởi.
Nghe mẫu thân nói, chúng ta còn có tám người huynh đệ, có người là do các thẩm nương sinh, cũng có người là do các bá phụ và thiếp thất sinh.
Ba năm trước khi thành bị phá, vì xe ngựa không đủ, tổ phụ đã lén bỏ rơi chúng ta, mang theo ái thiếp cùng tất cả con trai cháu trai của ông ấy.
Đợi đến khi tổ mẫu phát hiện ra, chỉ còn lại một đám nữ quyến đối mặt với quân phản loạn.
Ta cùng đường tỷ lấy than củi thành thạo thêm vào lò sưởi.
Tổ mẫu tiếp tục nói: "Trong nhà có sáu đứa con gái, giờ chỉ còn lại hai đứa này, tuy là con gái, nhưng còn có bản lĩnh hơn con trai."
"Thiểu Lăng, Yến Nhi mười hai tuổi rồi, cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông, cho dù ở thành Thiên Đô cũng là nhất đẳng."
"Thiểu Mẫn, A Thi tuy mới sáu tuổi, nhưng cũng ngoan ngoãn thông minh, vài năm nữa cũng sẽ là một đứa trẻ không tồi."
Đại bá phụ lạnh lùng nhìn ta cùng đường tỷ: "Nuôi dưỡng tốt thì đã sao, mẫu thân để chúng lớn lên ở nơi ti tiện như vậy, còn không bằng để chúng c.h.ế.t đi cho rồi."
Tổ mẫu thở dài: "Đều là lỗi của mẫu thân."
Đại bá phụ đứng dậy: "Mẫu thân, người không cần kéo dài thời gian nữa, lần này chúng con tới đây trước lý do chắc hẳn người cũng đã biết."
Tổ mẫu gật đầu: "Ta dĩ nhiên là biết, dù sao cũng là ta hủy hoại danh tiếng của các con, lấy cái c.h.ế.t tạ tội là điều nên làm."
"Chỉ là ta và phụ thân các con dù sao cũng là phu thê, ta muốn gặp ông ấy lần cuối."
Đại bá phụ lại nói: "Mẫu thân lo lắng quá rồi, chúng con dù có hận mẫu thân thế nào cũng sẽ không để người chết, lần này chúng con tới là để xử lý bọn họ."
Ông ta liếc nhìn đám nữ nhân chúng ta, lấy một cái lọ sứ trắng ra: "Uống thuốc này vào sẽ không đau đớn gì cả, ta sẽ tìm một nơi phong thủy tốt cho các ngươi, cũng sẽ làm pháp sự để các người sớm được đầu thai."
Tam thẩm thường ngày độc miệng nhất cười khẩy: "Sao ngươi biết uống vào sẽ không đau đớn, ngươi đã uống chưa?"
Đại bá phụ: "Ta chưa uống, nhưng đã thấy người khác uống rồi."
Tam thẩm: "Ngươi còn chưa uống, sao có thể chắc chắn là không đau đớn?"
Đại bá phụ cau mày: "Các ngươi không muốn uống thuốc cũng được, ta có thể để quân lính bên ngoài xông vào, nhưng như vậy sẽ c.h.ế.t rất đau đớn."
Tay ta run lên, than củi rơi xuống đất.