Khách Cũ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-29 20:22:06
Lượt xem: 3,368
Ta nhớ tới ngày quân phản loạn vào thành, bọn họ cướp bóc g.i.ế.c người, ta tận mắt nhìn thấy bọn họ g.i.ế.c người như thế nào.
Tổ mẫu bảo đường tỷ quỳ xuống trước mặt đại bá phụ: "Thiểu Lăng, ngày mai là sinh nhật mười hai tuổi của Yến Nhi, con là phụ thân nó, để con bé đón sinh nhật xong rồi hãy đi."
Đường tỷ cũng dập đầu khóc lóc: "Phụ thân, con gái nguyện chết, nhưng con gái đã ba năm không được gặp phụ thân, muốn tận hiếu với phụ thân một lần rồi đi."
Đại bá phụ suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.
Nhưng nhị thúc và tam thúc không đồng ý, bọn họ hận không thể để những người đã hủy hoại danh tiếng của Tấn vương phủ chúng ta lập tức c.h.ế.t đi.
Bọn họ hỏi ý kiến của tứ thúc và phụ thân ta.
Tứ thúc suy nghĩ một hồi rồi đứng về phía Đại bá phụ, mấu chốt cuối cùng nằm ở chỗ phụ thân.
Phụ thân đáp: "Vừa hay ta cũng có việc cần xử lý, vậy cứ để các nàng ngày mai lại đến."
Nói xong, ông liền kéo mẫu thân dậy, đi về phía phòng.
Đại bá phụ thấy vậy liền lên tiếng ngăn cản: "Thiểu Mẫn, đừng có làm loạn lúc này, bên ngoài thiếu gì nữ nhân xinh đẹp."
Phụ thân bỏ lại một câu: "Ta tự có chủ trương."
Cánh cửa phòng mẫu thân bị đóng sầm lại.
Các bá phụ nói phụ thân giỏi giang rồi, không nghe lời bọn họ nữa.
Các thẩm nương cười nói đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, bọn họ người thì gảy đàn người thì nhảy múa, tiếp đãi các bá phụ như khách quý thường ngày.
Ta không hiểu sao lại cảm thấy hơi choáng váng, buồn ngủ.
Lúc muốn dựa vào người đường tỷ, ta lại phát hiện đường tỷ đã rời đi.
Ta đuổi theo bóng dáng nàng, thấy nàng lặng lẽ đi vào mật đạo.
Mỗi gian phòng ở đây đều có mật đạo nối liền với nhau, là do tổ mẫu sau khi treo đèn lồng đỏ lên cửa đã dẫn chúng ta cùng nhau sửa sang.
Lén lút, chưa từng để người ngoài phát hiện ra.
Đôi khi có người qua đường ở lại đây, không cho các thẩm nương vào, tổ mẫu sẽ ở trong mật thất nghe lén bọn họ nói chuyện.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Đường tỷ từ mật đạo bò vào mật thất trong phòng mẫu thân, ta cũng đi theo: "Tỷ tỷ, tổ mẫu không phải nói chúng ta còn nhỏ không được phép lén nhìn trong mật thất sao?"
Đường tỷ bịt miệng ta: "Là tổ mẫu bảo ta đến, muội nhỏ giọng một chút."
Giọng nói của mẫu thân lúc này cũng truyền đến: "Ngụy tướng quân, trời lạnh đất rét, mời ngài uống chén rượu cho ấm người trước đã."
Ta nhìn ra ngoài từ lỗ nhỏ, chỉ thấy mẫu thân đang rót rượu.
Người quay lưng về phía phụ thân, tuy giọng nói mềm mại yêu kiều, nhưng thần sắc lại thê lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khach-cu/chuong-3.html.]
Phụ thân thì đang trải giấy bút lên bàn.
"Tướng quân đây là muốn viết chữ vẽ tranh sao?" Mẫu thân bưng rượu đi đến bên bàn.
Phụ thân lại một lần nữa đẩy rượu ra: "Ta muốn nàng viết cho Bùi Cánh một bức thư, nói rằng nàng đã chạy trốn đến Ca Lam Độ, bảo hắn đến đón nàng."
Nụ cười trên mặt mẫu thân dần dần cứng lại.
Bùi Cánh, là khách cũ của mẫu thân, cũng là kẻ thù của phụ thân.
Phụ thân tám tuổi đã bị đưa đến thành Thiên Đô, khi đó các phiên vương ở khắp nơi đều phải đưa một đứa con đến Thiên Đô, Bùi Cánh là con trai út của Trường An Vương.
Trước kia tổ phụ và Trường An Vương vốn bất hòa, khiến phụ thân và Bùi Cánh cũng thường xuyên tranh đấu, hai người không phân cao thấp.
Sau này, phụ thân bại trận trước quân phản loạn, mẫu thân trở thành kỹ nữ.
Bùi Cánh vì muốn làm nhục phụ thân, nên đã đến thành Hàn Xuyên, trở thành khách quý trên giường mẫu thân.
Ba năm nay hắn đã đến rất nhiều lần.
Ban đầu chỉ ở lại vài ngày, sau đó là hơn một tháng.
Lần cuối cùng hắn đến, ở lại thành Hàn Xuyên ba tháng, gần như ngày nào cũng bảo mẫu thân hầu hạ.
Một tháng trước, hắn đã đến tiểu viện trước khi về đất phong, muốn mẫu thân từ bỏ tất cả để đi theo hắn.
Ngày đó ta trốn trong góc ăn bánh gạo, Bùi Cánh đứng ở hành lang nói với mẫu thân: "Bản vương có thể cho nàng làm thị nữ bên cạnh, bảo đảm nàng cả đời sống c.h.ế.t không lo."
Mẫu thân đang trang điểm trước cửa sổ, nàng đáp lại Bùi Cánh: "Thiếp thà làm kỹ nữ chứ không làm thị nữ, đa tạ ý tốt của Tiểu vương gia."
Bùi Cánh xưa nay không dung thứ cho sự phản kháng, ngay cả Thành chủ nhìn thấy hắn cũng phải cung kính nghênh đón, nếu không đám thị vệ đi theo hắn sẽ g.i.ế.c người.
Nhưng ngày hôm đó, hắn lại không hề tức giận với mẫu thân, chỉ lặng lẽ nhìn mẫu thân.
Gió thổi những bông hoa hợp hoan cuối cùng trong sân, hắn hỏi mẫu thân trong gió: "Nàng có phải vẫn chưa quên hắn không?"
Mẫu thân hai mắt ngấn lệ: "Thiếp có quá nhiều người không thể quên, Tiểu vương gia nói là ai?"
Bùi Cánh không trả lời.
Đợi gió ngừng, hắn đã biến mất.
Ngày hôm đó mẫu thân ngồi bên cửa sổ rất lâu rất lâu, lâu đến mức ta ngồi xổm đến tê chân ngã ra ngoài.
Người không nhịn được bật cười, lau vụn bánh trên khóe miệng cho ta, cười nói: "Đúng là một con mèo tham ăn."
Ta học theo mèo con làm nũng trong lòng mẫu thân, mẫu thân đang cười.
Sau đó, ta ngủ thiếp đi trong lòng mẫu thân.
Mẫu thân nhẹ nhàng vỗ lưng ta, ta nghe thấy nàng nói: "A Thi của ta, phải bình an lớn lên nhé."