Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khi Nào Hòa Ly, Ta Sẽ Kén Rể! - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-07 12:19:22
Lượt xem: 7,035

Hoàng thượng nhìn ta, hỏi: "Phu nhân của Cố Lang Trung, ngươi có nguyện vọng gì không?"

Ta cũng quỳ xuống thưa: "Dân nữ chỉ muốn về quê, trở lại trấn Đào Khê. Nhà của dân nữ và Cố Nam Hòa đều ở đó."

Lâm Thế tử dù đang quỳ, ánh mắt vẫn lướt qua lướt lại trên người ta: "Dù sao Cố Lang Trung cũng sắp bỏ vợ, ta sẽ đưa nữ nhân này về phủ, cho nàng ta một vị trí thiếp thất, đó là phúc của nàng ta."

Hoàng thượng cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Lâm Thế tử: "Trẫm cũng có phúc ban cho ngươi. Từ hôm nay, Thế tử Lâm Châu của Trấn Nam hầu sẽ gia nhập quân đội dưới tư cách một binh sĩ bình thường, không có chiếu chỉ thì không được hồi kinh."

Lời phán này chẳng khác gì bị lưu đày. Lâm Thế tử gần như ngã quỵ xuống đất.

Những công tử khác bị ép tham gia quân ngũ đều lộ rõ vẻ kinh hãi và hoảng loạn.

Lâm Tương Quận chúa mặt mày đỏ bừng, e thẹn nhìn Hoàng thượng: "Bệ hạ, ngài chẳng phải đã nói sẽ ban hôn cho Lâm Tương tại Bách Hoa Yến sao?"

Hoàng thượng nhìn nàng một lúc lâu, khóe môi nhếch lên một nụ cười: "Lâm Tương Quận chúa, trẫm ban hôn cho ngươi với Trấn Bắc hầu, làm trắc thất của ngài ấy."

"Sao cơ! Bệ hạ! Ngài đã hứa ban hôn cho ta và Cố Lang Trung mà!" Sắc mặt Lâm Tương Quận chúa lập tức biến đổi.

Cố Nam Hòa nãy giờ căng thẳng, cuối cùng cũng thở phào, hắn khẽ nói với ta: "Hàm Hi, ta đã nói mà, cầu kiến Hoàng thượng là có tác dụng."

Ta cúi đầu, giấu miếng ngọc bội đã cố ý để lộ vào trong áo: "Bệ hạ anh minh!"

Nếu ta không nhầm, thân thể Hoàng thượng vừa khẽ run: "Đây là Bách Hoa Yến, các ngươi coi đây là chỗ để bắt nạt người khác sao? Trẫm còn chưa điếc, chưa mù! Muốn biến chính thê của một quan viên ngũ phẩm thành thiếp thất ư? Ngươi hãy vào quân doanh mà suy ngẫm cho tốt."

"Lạy bệ hạ, bệ hạ! Thần biết sai rồi, xin người thu hồi mệnh lệnh! Thân thể của thần không chịu được, đi lính khác nào đòi mạng thần!" Lâm Thế tử mặt mày như người đưa đám.

Nhưng kẻ bị đả kích nặng nhất chính là Lâm Tương Quận chúa. Nàng quỳ dưới đất, miệng lẩm bẩm: "Sao lại thế này? Sao lại thế này?"

Ta lạnh lùng nhìn nàng, không có chút đồng cảm. Nàng cướp người đến mức muốn lấn át cả con gái của Hoàng thượng, Hoàng thượng liệu có thể chiều theo ý nàng sao? "Chúc mừng phu nhân Trấn Bắc hầu!"

Cố Nam Hòa cũng nói: "Chúc mừng!"

Sau sự việc này, những tiểu thư quyền quý vốn coi thường ta, đã không còn cùng Lâm Tương Quận chúa chế nhạo ta nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khi-nao-hoa-ly-ta-se-ken-re/chuong-7.html.]

Một vài đồng liêu của Cố Nam Hòa gọi hắn lại nói chuyện. Khi đó, một lão thái giám tiến đến bên cạnh ta, nhẹ giọng nói: "Cố phu nhân, xin mời theo lão nô, có người muốn gặp phu nhân."

Thật lòng mà nói, ta không muốn gặp người đó! Nhưng cũng không thể không gặp.

Trong một căn phòng yên tĩnh, Hoàng thượng chăm chú nhìn ta: "Mẫu thân con vẫn khỏe chứ?"

Trong phòng, Liễu Nhị, Liễu Tam, và Liễu Tứ đều đang quỳ.

Ta bước tới, quỳ xuống bên cạnh Liễu Tứ: "Bẩm bệ hạ, mẫu thân của dân nữ đã qua đời từ lâu rồi."

"Vậy bà ấy có từng—" Hoàng thượng ngập ngừng, trong mắt ẩn chứa vẻ đau thương: "Có từng nhắc đến—"

Ta hiểu ngài muốn hỏi điều gì, liền nói: "Mẫu thân của dân nữ chưa từng nhắc đến phụ thân của dân nữ. Ba vị cữu cữu của dân nữ cũng nói rằng phụ thân đã mất từ lâu. Trước đó, bệ hạ đã hỏi về nguyện vọng của dân nữ. Dân nữ chỉ mong được cùng ba vị cữu cữu trở về quê nhà, nhà của dân nữ và Cố Nam Hòa đều ở trấn Đào Khê."

Ba vị "cữu cữu" cùng lúc nhìn ta, ánh mắt đầy ngạc nhiên và sửng sốt.

Ta biết họ không phải là cữu cữu ruột của mình. Nhưng thì sao chứ? Họ đã bảo vệ ta suốt bao năm, ta tất nhiên sẽ không bỏ rơi họ.

"Chuẩn!" Hoàng thượng nhìn ba người đàn ông đang quỳ: "Các ngươi hãy bảo vệ con bé cho tốt."

"Đa tạ bệ hạ quan tâm, các cữu cữu của dân nữ đối xử rất tốt với dân nữ." Ta vốn nên sợ hãi trước thiên tử, nhưng trong lòng ta lại oán trách ngài. Chính ngài đã khiến mẫu thân ta u uất mà ra đi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hoàng thượng ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi phẩy tay: "Các ngươi lui đi."

Rời khỏi căn phòng, khi xung quanh không còn ai, Liễu Nhị cúi đầu nói nhỏ: "Hàm Hi tiểu thư, nếu cô chịu nhún nhường một chút, cô có thể sẽ—"

"Nguyện vọng của ta là trở về trấn Đào Khê." Ta dứt khoát đáp. Tại sao ta phải nhún nhường? Sai lầm là của ngài ấy! Năm xưa tiên hoàng ban hôn, ngài ấy chỉ có thể giáng mẫu thân ta từ chính thê xuống làm thiếp. Mẫu thân ta ngạo mạn, làm sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục đó?

Trước đây ta không có phụ thân, sau này cũng vậy.

"Ta chỉ là một dân nữ của trấn Đào Khê, các cữu cữu không cần gọi ta là tiểu thư Hàm Hi nữa." Ta nghiêm túc nói: "Chúng ta không thể ở kinh thành quá lâu, tiểu Đào và tiểu Lý sắp sinh, ruộng cần có người chăm sóc, tiệm rèn cũng không thể chỉ giao mãi cho đệ tử."

Ngày ta trở về quê, trùng hợp có một đoàn thương nhân cũng đi về trấn Đào Khê.

Cố Nam Hòa mua rất nhiều đồ đạc, chất đầy một xe: "Hàm Hi, nàng cứ về nhà trước. Ta đã tích lũy được rất nhiều ngày nghỉ, sẽ xử lý xong công việc rồi về thăm nàng và phụ mẫu."

Loading...