Khi Nào Hòa Ly, Ta Sẽ Kén Rể! - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-07 12:19:24
Lượt xem: 6,855
"Chàng đừng lại dây dưa với nợ đào hoa, rồi người ta lại tới Bách Hoa Yến xin Hoàng thượng ban hôn. Nếu chàng có ý định cưới người khác, thì sớm gửi hưu thư cho ta, để ta còn trẻ mà kén rể!" Ta ngồi vào trong xe ngựa, nhìn Cố Nam Hòa với ánh mắt đầy quyến luyến và nói.
"Đừng mơ về chuyện kén rể nữa, ta không giống phụ thân của nàng." Cố Nam Hòa nghiêm túc nói.
Ta chỉ muốn hỏi, liệu hắn có dám nói câu đó trước mặt phụ thân của ta không?
Người đó ngồi trong một chiếc xe ngựa bình thường, người đánh xe chính là lão thái giám đã gọi ta đi gặp Hoàng thượng. Bên trong xe là ai, không cần nói cũng biết.
Chiếc xe ngựa đó lặng lẽ đưa ta và đoàn thương nhân ra khỏi cổng thành.
Nếu ta muốn, ta hoàn toàn xứng đáng trở thành trưởng Công chúa của triều đình. Nhưng địa vị này, ngoài việc mang lại vinh hoa phú quý, liệu có thể đổi lại mạng sống cho mẫu thân ta không?
Không thể.
Điều duy nhất khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm là người mà mẫu thân ta vẫn luôn canh cánh trong lòng không hề quên bà. Ông ấy bị cuốn vào những việc mà không thể tự mình quyết định được.
Ban hôn—ai có thể chống lại mệnh lệnh đó?
Ít nhất, ông ấy đã cho ta ba người "cữu cữu", đủ để chứng minh tấm lòng của ông ấy.
Trở về trấn Đào Khê, ba vị cữu cữu của ta quay lại tiệm rèn.
Lý đại thẩm thấy ta một mình bước xuống từ xe ngựa, bà chỉ lắc đầu thở dài tiếc nuối.
Cố Nam Hòa nhiều năm không về, dân làng đều cho rằng ta đã bị hắn bỏ rơi. Nay ta một mình trở lại, ai nấy đều nhìn như thể ta là kẻ bị ruồng bỏ.
Ta cùng mẹ chồng ôm từng món quà trên xe vào nhà.
Cha chồng lo lắng hỏi: "Thằng tiểu tử đó có phải là đã—"
"Phụ thân, người nghĩ nhiều rồi. Nam Hòa bận rộn vô cùng, ngay cả áo rách cũng không có thời gian vá. Trong phủ hắn chỉ có mấy gã tiểu tư vụng về, toàn là đàn ông, chỉ có người làm bếp là một bà lão, mẫu thân của một tiểu tư. Những món quà này, ngoài hai cuộn vải là con mua, còn lại đều là do Nam Hòa sắm sửa. Chàng ấy bảo đợi xử lý xong công việc sẽ về ngay."
Ta nhanh chóng trấn an cha chồng. Ông cùng mẹ chồng luôn coi ta như con gái ruột, nghe người làng đồn đại rằng Cố Nam Hòa bỏ rơi ta, hai người họ là người lo lắng nhất.
Nhìn đống quà chất cao như núi, ông mới thở phào nhẹ nhõm: "Miễn thằng tiểu tử đó không lăng nhăng là tốt. Nếu không, để ta chữa khỏi bệnh đã, rồi ta sẽ là người đầu tiên đi đánh gãy chân nó."
Mẹ chồng cười đến nỗi phải lấy khăn lau mắt: "Nam Hòa và Hàm Hi vẫn hạnh phúc với nhau mà, chỉ là lời đồn thổi của dân làng quá nhiều."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Đó là vì họ lo lắng cho con thôi." Trấn an xong cha mẹ chồng, ta trở về nhà mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khi-nao-hoa-ly-ta-se-ken-re/chuong-8.html.]
Tiểu Đào ôm bụng bầu lớn xuất hiện: "Tiểu thư!"
Thấy ta về một mình, nước mắt nàng lập tức đỏ hoe.
"Ngươi về với phu quân của mình đi, ta đã về rồi!" Ta xoa nhẹ bụng nàng: "Đừng suy nghĩ linh tinh, phu quân ngươi bận đến nỗi chẳng có thời gian thở, dù có cô nương nào để ý thì hắn cũng chẳng đủ sức mà ngó tới."
Hoàng Du – phu quân của tiểu Đào đứng bên cạnh, vẻ mặt ngây ngô: "Tiểu Đào lo lắng cho tiểu thư mà."
"Ta có gì mà phải lo? Đừng lo vớ vẩn, mau về đi, ta mệt mỏi cả đoạn đường dài, cần nghỉ ngơi." Ta liền đuổi tiểu Đào và Hoàng Du về.
Tâm trạng thoải mái, ta ngồi xuống bên vườn rau trong sân.
Dù ta không ở trấn Đào Khê, phu thê Hoàng Du đã chăm sóc vườn rau rất tốt, bắt sâu trên từng lá rau, đàn gà đẻ trứng cũng béo lên trông thấy.
Đoàn thương nhân cùng vào trấn với ta đã biến mất.
Chẳng bao lâu sau, một khu vườn mới mọc lên phía sau nhà ta, tên là "Hàm Hi Viên."
Trong vườn trồng đầy hoa đào.
Thỉnh thoảng, có một thương nhân trung niên sẽ ở đó vài ngày, nhưng hầu hết thời gian chỉ có người gác cổng trông coi.
Đến gần cuối năm, Cố Nam Hòa trở về, mang theo đủ thứ đồ đạc phủ đầy tuyết: "Phụ thân, mẫu thân, Hàm Hi, ta đã về rồi!"
Nhìn thấy hắn, bệnh của cha chồng gần như thuyên giảm, ông vui vẻ ra lệnh cho hắn đi mua đồ: "Đi, mua hai cân dầu mè về, rồi mua nửa cái đầu heo. Mua thêm mấy xấp vải mịn cho con dâu và mẫu thân ngươi. Nhớ mua vài cân đậu phụ chua và ba cân dấm nữa!"
Cố Nam Hòa vội vàng đáp lời, đặt đồ xuống rồi lập tức quay đầu ra chợ.
Ta dựa vào vai mẹ chồng, cười đến không thể ngừng được. Tết đã sắp đến, nhà ta thiếu gì những món đồ đó? Ai mà lại mua cả cân dầu mè cơ chứ?
Cha chồng làm thế chỉ để bắt Cố Nam Hòa đi khắp trấn, cho mọi người thấy rõ rằng, ta – Liễu Hàm Hi, không phải là một kẻ bị phu quân bỏ rơi.
Cha chồng thấy ta hiểu ý đồ của ông, liền cười đến run cả râu: "Thằng tiểu tử này để con dâu khổ sở mấy năm nay, giờ là lúc phải hành hạ nó một chút. Không thì qua Tết nó lại về kinh, chẳng biết bao giờ mới thấy mặt nó. Tốt nhất là làm một lần cho đáng."
Mẹ chồng cũng hùa theo: "Đúng vậy! Đợi xuân tới, bắt nó thay cho con trâu nhà ta, cày hết ruộng của cả hai nhà."
Ta cười không ngớt.
Trong đầu ta giờ đây toàn là hình ảnh Cố Nam Hòa vụng về, loay hoay mua vải, làm đổ cả giấm!
Hết.