Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khổ Qua Nhân Thịt - 15

Cập nhật lúc: 2024-07-30 13:12:19
Lượt xem: 172

“Thầy, sao nồi thịt nhà anh Hùng rõ ràng vẫn còn ăn được mà lại dẫn nhiều ruồi nhặng tới như vậy ạ?”

Hai thầy trò đang trên đường cước bộ về, Đạt nhịn không được mà hỏi. Thầy Bân ngó lên nhìn bầu trời đen kịt, ông bân quơ nói: “Trời hôm nay ảm đạm quá, đen tối quá.”

Đạt cũng nhiệt tình nhìn lên, ngó một hồi chẳng thấy gì mà chỉ thấy muốn té lộn cổ xuống ao, Đạt nói: “Thầy, hôm nay là đầu cuối tháng kia mà, tối là chuyện đương nhiên rồi.”

“Ha ha, đứa đệ tử ngốc nghếch này của ta, con quá đơn thuần rồi. Trong con mắt nghề này của chúng ta đương nhiên sẽ nhìn ra khác ở đâu chứ. Sư phụ nói con này, con đừng nên học đạo sâu hơn nữa, không hợp với bản chất đơn thuần của con. Con ấy, sau này cũng đừng lo chuyện bao đồng nữa, nhất là mấy chuyện tâm linh này, con chỉ cần sống tốt việc của con là được, như thế con mới có thể yên bình mà sống đến trăm tuổi.”

Thầy Bân nói với giọng điệu ấm áp, Đạt đương nhiên cũng thật lòng vâng dạ tuân theo, bởi vì anh cũng không nghĩ bản thân sẽ đi nhiều chuyện mà lo chuyện bao đồng. Thầy Bân hết sức hài lòng về đệ tử nửa mùa này, trong thâm tâm ông, không cần người xông pha thiên hạ, liều mình không kiểm soát, ông chỉ cần người an ổng sống cuộc sống của mình, đừng gây ra nhiều phiền phức mới là tốt nhất.

Hai thầy trò chầm chậm đi trên con đường quê nhỏ hẹp nhưng thơm nồng mùi rơm rạ, thầy Bân lại hỏi: “Con không thấy những con ruồi vừa nãy rất lạ sao?”

“Sư phụ hỏi con mới nhớ ra, đúng là cả đời chưa từng thấy loại ruồi to như thế này. Con nhớ là mấy năm trước con từng thấy một lần, là lần đó con ở bên bờ sông tìm thấy một cánh tay người trôi dạt lên bờ đang trong tình trạng thối rữa…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kho-qua-nhan-thit/15.html.]

Nói đến đây, cho dù đang ở trong đêm tối nhưng vẫn có thể nhận ra sắc mặt của Đạt thay đổi rõ rệt, hoảng hốt không nói nên lời, anh lắp bắp nói: “Thầy ơi, có khi nào…”

Một ý nghĩ lạnh lẽo và táo bạo hiện lên trong đầu Đạt, điều đó khiến cho anh cảm thấy thật tội lỗi và tàn nhẫn. Thế nhưng giọng của thầy Bân lại bình thản nói: “Ta cảm thấy mùi thịt người nồng nặc bên trong cái nồi khổ qua nhân thịt đó.”

Thôi, không cần bàn cãi sắc mặt của Đạt ngay lúc này nữa.

Thầy Bân cũng không phải người không biết thế thái nhân tình, ông vẫn giữ im lặng để cho mọi người ăn tết, tuy nhiên chỉ có mình ông là ông thể ăn được yên bữa nào. Đại khái là mới sáng mùng 1 tết, bà Tám đã la hét loạn xạ, nói rằng ở trong giếng nước trước nhà mình nổi lên một cái khúc xương. Ban đầu bà cũng nghĩ chắc chỉ là xương động vật heo bò gì đó mà hàng làm thịt ăn tết, vô tình chó nhà nào tha ngang rơi vào giếng nhà bà thôi. Nhưng sau khi bà vừa vớt khúc xương cầm lên tay thì đột nhiên một con rết ngả sang màu xanh to bằng ngón tay cái đột nhiên từ bên trong bò ra.

Bà Tám không phải la hét vì khúc xương mà là la hét vì con rết.

Thầy Bân là người chạy qua nhanh nhất, bởi vì để cho mọi người yên tâm ăn tết mà ông không dám ngủ, cứ lảng vảng như hồn ma vất vưởng đêm ba mươi để canh chừng xem có chuyện gì kì lạ xảy ra hay không. Đúng lúc nghe bà Tám hét đến kinh hoàng thì ông chạy vào xem luôn. Ác ôn con rết xanh này như thể đã thành tinh, thân nó to tướng thì cũng không nói đi, đằng này sau khi nó thò đầu ra thì như muốn nhào lên mặt bà Tám mà cắn. Bà Tám cho dù muốn xua đuổi nó như thế nào thì nó cũng cứ bám lấy cánh tay bà cho dù bà đã vứt khúc xương rồi.

Bà Tám hét càng thêm hét, chỉ trong mấy phút mà âm thanh của bà tăng lên vù vù, chắc là đã gọi cả cái cồn này dậy ăn tết luôn rồi. Cho đến khi thầy Bân đã nắm chặt lấy con rết khỏi tay bà nhưng bà vẫn cứ hét như thường, thầy Bân thấy ồn ào quá mức nên quát: “Bà có im đi ngay chưa, la thấy mắc mệt hà.”

Loading...