Khổ Qua Nhân Thịt - 16
Cập nhật lúc: 2024-07-30 13:12:35
Lượt xem: 122
Con rết này đúng là không bình thường, nhất định là có người dùng bùa phép sai khiến nó. Thầy Bân tay nắm chặt con rết to tướng trong bàn tay mình, mấy cái chân của nó ngọ nguậy chạm vào tay vô cùng kinh tởm. Thầy Bân lại đúng lúc ghét cay ghét đắng chủng loài này nên muốn giải quyết nó càng nhanh càng tốt. Một tay ông cầm con rết, tay còn lại làm dấu bắt quyết, lẩm bẩm ở trong miệng.
Nhưng mà bà Tám vẫn còn chưa thôi hét, hét lớn hét nhỏ đều đều cứ như máy đuôi tôm chạy làm phiền thầy Bân hết biết đọc đến câu gì. Thầy Bân thấy thế cáu quá, ông ngưng bắt quyết, đem luôn con rết đang ngọ nguậy kề vào mặt bà Tám. Thế là…
“Á!”
Một tiếng hét muốn nổ cả cái cồn, bà Tám trợn luôn hai mắt ngã ngang ra đất.
Lúc này hàng xóm đã kéo đến đông như muỗi, họ muốn xem vì cớ gì mà mới mùng một đầu năm bà Tám đã la như gà cắt tiết thế kia. Ai ngờ vừa qua tới đã thấy ông thầy Bân xa lạ cầm con rết dí vào mặt bà Tám thì ai nấy đều muốn xông vào tấn công thầy Bân.
Thầy Bân không muốn dây dưa, ông tranh thủ bắt quyết, giải quyết con rết trong vòng một nốt nhạc. Lúc này Hùng đang từ xa đi tới, anh ta là người ghét thầy Bân như gì, cho nên vừa thấy con rết c.h.ế.t trên tay thầy Bân thì anh ta hét lớn: “Này ông già kia, đừng hòng g.i.ế.c con rết để đổ hết tội cho nó. Ông dám đụng vào mẹ vợ tôi, tôi nhất định đi báo công an, tôi không tha cho ông đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kho-qua-nhan-thit/16.html.]
Hùng bản tính có lưu manh trong máu, anh ta miệng thì hét nhưng chân đã muốn đá lên cổ thầy Bân để báo thù riêng, nào ngờ Đạt tới kịp, anh bắt lấy chân Hùng rồi hất ra ngoài. Đạt ngã nhào ra đất muốn nát cái mông, anh ta liên mồm tru tréo chửi rủa thầy trò Đạt muốn điếc cả tay. Hàng xóm lúc này cũng hoảng loạn, tạm thời chưa biết đứng về phía nào nên cũng đứng bất động ở đấy xem tình hình.
Thầy Bân bộ mặt hầm hầm, ông vứt con rết xuống ngay chân Hùng rồi tới cầm khúc xương lên giơ trước mặt mọi người mà nói: “Con rết kia chui ra từ trong khúc xương này, là bà Tám đã vớt được khúc xương này từ dưới giếng nước lên nên bị con rết này dọa cho mất mật.”
Chú Ba cau chặt mày, cẩn thận nhìn xem khúc xương kia rồi nói: “Khúc xương này…trông sao chẳng giống xương gia súc chút nào…”
“Cha, đây rất giống xương người.”
Đạt nói, Hùng lại bô bô cái miệng đáp trả: “Mày điên nói khùng gì vậy. Đừng nghĩ mày có sư phụ thầy bói thì muốn nói cái gì thì nói. Tưởng dân ở đây ngu hết hay sao mà thầy trò mày muốn qua mặt…”
“Kìa, mẹ vợ anh tỉnh dậy rồi kìa, anh đi hỏi bà ấy là biết thực hư như thế nào liền. Anh ở đây gào thét như điên như dại cũng được gì đâu chứ.”
Đạt tức giận nhưng loay hoay mãi không biết tìm lời nào thích hợp, anh cũng đâu thể nói năng nhăng cuội như Hùng được. Khua tay múa chân mãi một hồi, đợi khi thấy bà Tám lò mò ngồi dậy anh mới chỉ ngay bà Tám mà nói. Hùng với bà Tám không chung tần số, anh thấy bà Tám tỉnh dậy thì á khẩu không nói nữa, vợ chú Ba lúc này mới tới đỡ bà Tám rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chị Tám làm sao đấy, sao tự dưng tết nhất lại thành cớ sự này. Có chuyện gì chị nói em nghe rồi mình tìm cách giải quyết.”