Khoe Mẽ - 10
Cập nhật lúc: 2024-08-13 16:55:43
Lượt xem: 1,579
"Đúng vậy." Mẹ của Quân Quân rất tự tin: "Bố của Quân Quân đưa đồng nghiệp của anh ấy đi ăn cùng hiệu trưởng."
Tôi lại muốn cười, rõ ràng chồng tôi là ông chủ của bố Quân Quân. Bây giờ, lại thành đồng nghiệp của bố Quân Quân.
Mẹ Quân Quân đúng là có tài ăn nói thật giỏi.
10.
"Chiếc xe này ít nhất cũng phải tính tiền triệu." Giọng nói của giáo viên chủ nhiệm đầy ngưỡng mộ.
Mẹ của Quân Quân nhướn mày lên: "Thêm một số trang bị, cũng chỉ khoảng 1 tới 2 triệu thôi."
"Đó là xe của bố cháu." Điềm Điềm đột nhiên nói.
Giọng nói không đúng lúc này khiến mẹ của Quân Quân và giáo viên chủ nhiệm bật cười.
"Đứa trẻ này không cứu nổi nữa rồi, nhìn thấy thứ gì tốt thì đều nghĩ là của mình."
"Bảo bối, con đã xem phim 'Để đạn bay' chưa?" Tôi cúi xuống, thì thầm vào tai Điềm Điềm.
Điềm Điềm gật đầu.
Tôi cười nhẹ: "Vậy thì, bây giờ chúng ta hãy để đạn bay một chút nhé?"
Điềm Điềm lại gật đầu.
Gần xe Bentley đứng ba người đàn ông. Một người khoảng ba mươi, một người năm mươi, người còn lại khoảng bốn mươi.
Tất cả đều mặc vest và đi giày da.
Nhưng người hiểu biết chỉ cần nhìn qua là biết ngay người đàn ông bốn mươi tuổi, có làn da đen hơn, quần áo chất liệu khá rẻ tiền. Và người này chính là chồng của mẹ Quân Quân.
"Chồng!" Mẹ Quân Quân tiến lên phía trước, tươi cười khoác tay chồng mình, sau đó niềm nở chào hỏi hiệu trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khoe-me/10.html.]
Ánh mắt chồng tôi đang tìm tôi trong đám đông.
Anh ấy định vẫy tay với tôi, nhưng tôi ra hiệu ngăn lại. Chồng tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn theo ý tôi không động tĩnh.
"Chào hiệu trưởng." Trước mặt hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm trông có vẻ gò bó hơn nhiều.
Cô ấy cúi chào rồi nói: "Hiệu trưởng, học sinh nghèo của trường ta là Điềm Điềm đã ăn cắp đồ của Quân Quân. Nhưng cô bé không thừa nhận, ngược lại còn vu khống Quân Quân lấy đồ của cô bé. Mẹ của cô bé không những không xin lỗi, mà còn thái độ xấu, cô ấy yêu cầu Quân Quân xin lỗi con gái mình. Vì vậy, chúng tôi xin đề nghị đuổi học Điềm Điềm."
"Bố, bố bảo hiệu trưởng đuổi con bé nhà nghèo này đi." Quân Quân lao vào vòng tay của bố.
"Con không muốn học cùng nó đâu."
Bố của Quân Quân quay qua nhìn chồng tôi.
Thấy chồng tôi không nói gì, ông ta mạnh dạn nói nhỏ với hiệu trưởng: "Hiệu trưởng Lý, ngài xem…. Học sinh trộm cắp như vậy, còn cần tiếp tục ở lại trường không?"
Hiệu trưởng ngẫm nghĩ một lúc: "Các vị có chứng cứ gì không?"
"Có nhân chứng vật chứng đầy đủ." Mẹ của Quân Quân chỉ vào vết trầy trên tay của Quân Quân, rồi vội đưa hộp bút bị hỏng cho hiệu trưởng.
"Hiệu trưởng xem, vết trầy này là do Điềm Điềm gây ra, còn hộp bút này do con bé cố tình phá hỏng vì không trộm được."
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Mẹ của Quân Quân lại tiếp tục chỉ vào Cường Cường: "Tiểu Cường là nhân chứng, thằng bé nói đã tận mắt thấy Điềm Điềm ăn cắp đồ của nhà tôi."
Hiệu trưởng nhìn tôi và Điềm Điềm: "Mẹ của Điềm Điềm, chị có gì muốn nói không?"
Tôi ưỡn n.g.ự.c tự tin nói: "Con gái tôi không ăn cắp, tôi yêu cầu kiểm tra camera giám sát."
"Có nhân chứng vật chứng rồi, kiểm tra làm gì nữa." Mẹ Quân Quân nói
Tôi luôn đứng sau hậu trường công ty, vì vậy bố của Quân Quân không nhận ra tôi.
Bố của Quân Quân thô bạo ngắt lời tôi: "Thời gian của hiệu trưởng rất quý giá, đừng dùng chút chuyện trộm cắp nhỏ nhoi này để làm chậm trễ hiệu trưởng."
"Đây là chuyện nhỏ sao?" Chồng tôi đột nhiên lên tiếng. Giọng anh ta chứa đầy bực bội: "Sao lại có một đứa trẻ khốn nạn như vậy?! chỉ đuổi học thì quá nhẹ nhàng rồi, nhìn xem đứa nhỏ bị đánh đến mức nào rồi?"