Khoe Mẽ - 11
Cập nhật lúc: 2024-08-13 16:56:31
Lượt xem: 2,076
11.
Lời chồng tôi nói ra làm bố mẹ của Quân Quân ánh lên sự vui mừng.
Bố của Quân Quân hoàn toàn không ngờ ông chủ lại nể mặt mình như vậy, bảo vệ ngay tại chỗ! Trông có vẻ như ông chủ không định để cho Điềm Điềm dễ dàng thoát khỏi vụ này!
Còn mẹ của Quân Quân thì nghĩ rằng, bố của Quân Quân luôn chỉ chơi với người giàu có. Vì vậy, người bạn giàu có này giúp bố Quân Quân nói chuyện, rõ ràng cũng làm cho bà ấy thêm uy thế trước mặt hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm.
"Vậy anh định truy cứu như thế nào?" Giọng nói của mẹ Quân Quân lộ ra niềm vui không thể giấu.
Chồng tôi nhìn Điềm Điềm từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói: "Hãy để pháp vụ của công ty sắp xếp giám định thương tích cho đứa trẻ, và khởi kiện truy cứu trách nhiệm người gây ra."
"Đúng vậy, không chỉ truy cứu trách nhiệm, mà còn phải báo cảnh sát, để đứa trẻ này có hồ sơ tại đồn cảnh sát! Phạt nặng!" Hiệu trưởng gật đầu: "Một đứa trẻ hỗn láo như vậy, không thể để bỏ qua cho nó dễ dàng như vậy được."
"Mẹ của Điềm Điềm, đã nói trước là bảo chị xin lỗi thì chị không chịu, giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi đấy?" Mẹ Quân Quân nhìn tôi với vẻ hả hê.
"Đúng vậy, nếu lúc nãy chị biết điều mà viết đơn xin chuyển trường có lẽ không có chuyện gì rồi. Nhưng nhìn chị ấy mà, đúng là cục đá trong nhà xí, vừa thối vừa cứng, giờ thì chuyện lớn rồi nhỉ?" Giáo viên chủ nhiệm cũng mỉa mai: "Bố của Quân Quân chắc chắn sẽ thuê luật sư giỏi nhất, phí thua kiện này, chắc vợ chồng chị làm cả đời ở công trường cũng không đền nổi đâu."
"Hiệu trưởng Lý, chuyện gia đình nhỏ bé của chúng tôi đã tốn thời gian quý báu của ngài rồi."
Bố Quân Quân quay lại, cúi người đưa tay về phía chồng tôi: "Tổng giám đốc Triệu, anh không phải nói là tiện thể đến đón vợ và con sao? Đợi lâu như vậy rồi, sao không thấy chị nhà đâu?"
Bố Quân Quân giọng rất tôn trọng: "Có cần tôi đến hỏi lớp của con anh không?"
"Vợ tôi? Không phải đang đứng trước mặt các người sao?" Chồng tôi mặt lạnh như nước.
"Là... là ai!?" Mọi người kinh ngạc.
Mẹ của Quân Quân cứng đờ nhìn giáo viên chủ nhiệm: "Là... là cô sao?"
Giáo viên chủ nhiệm cũng cứng đờ, lắc đầu: "Không... không phải."
Bãi đỗ xe rất rộng. Hiện giờ lại là giờ học, ngoài nhóm chúng tôi thì không có ai khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khoe-me/11.html.]
"Vậy thì..." Mặt của mẹ Quân Quân, bố Quân Quân, và giáo viên chủ nhiệm đều nhanh chóng tái nhợt.
"Vậy là... là..." Mẹ của Quân Quân há miệng, nhưng không phát ra tiếng.
"Là tôi." Tôi liếc nhìn mẹ của Quân Quân.
"Bố!" Điềm Điềm lập tức chạy ra, lao vào lòng chồng tôi mếu mào khóc "Bố ơi!"
Mọi người hoàn toàn choáng váng! Bố? Tiểu Điềm gọi tổng giám đốc Triệu là bố!
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Giọng của mẹ Quân Quân sắc bén và run rẩy: "Điềm Điềm, Đừng nhận người lung tung! Đây là tổng giám đốc Triệu!”
"Vương Thực! Anh mau ngăn đứa trẻ đó lại, đừng để nó làm tổn thương tổng giám đốc Triệu!" Giọng của mẹ Quân Quân hoàn toàn biến đổi, đầy sự không tin.
"Bố! Quân Quân và dì xấu xa này bắt nạt con!" Tiểu Điềm gục vào vai chồng tôi, khóc ấm ức.
Mắt của bố Quân Quân đầy sự sợ hãi. Mặt anh ta trắng bệch như giấy, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt từ trán xuống. Trong khoảnh khắc đó, anh ta như con rối đứng im tại chỗ, không biết phải làm gì.
“Điềm… Điềm Điềm…” Giọng giáo viên chủ nhiệm run rẩy: “Con… con… không nhận nhầm người đấy chứ?!”
12.
"Con bé không nhận nhầm." Tôi cười nói "Bố của Điềm Điềm chính là ngài Triệu đây."
Giáo viên chủ nhiệm mở to mắt, lảo đảo ngã xuống đất.
"Bảo bối, họ đã bắt nạt con thế nào?" Chồng tôi ôm Điềm Điềm bằng một tay, tay còn lại lau nước mắt cho con bé: "Bảo bối, con cứ nói ra hết, bố sẽ làm chủ cho con!"
"Quân Quân cướp hộp bút của con, con không cho cậu ấy liền đánh con." Điềm Điềm giọng nghẹn ngào.
"Cậu ấy đánh con, con cũng đánh lại. Nhưng con không đánh lại được, họ còn kéo váy của con."