Khôi Phục Thần Vị - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:22:22
Lượt xem: 88
10
Sau nửa canh giờ, thần hồn ta thoát khỏi thân thể, lơ lửng giữa không trung.
Những cơn đau luôn vây quanh ta cuối cùng cũng biến mất, ta cảm thấy nhẹ nhõm hẳn lên.
Nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy một hình bóng gầy guộc, chỉ còn bộ xương khô, cô độc nằm trên mặt đất, khoác một bộ hỉ phục đỏ thẫm quá khổ không vừa người.
Ta định đưa tay ra chạm vào nàng nhưng một bàn tay trong suốt như ngọc bỗng nhiên giữ tay ta lại.
Ta ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử phong thái tuấn mỹ vô song, như cây lan quý giữa trời sương, lơ lửng bên cạnh ta, đôi mắt hơi cong lại, nhìn ta mỉm cười.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ những ký ức đã mất tràn vào đầu ta.
Người tuấn mỹ này từng cầm một cây bạch ngọc côn dạy ta từng chút thuật pháp. Nếu ta có nhõng nhẽo hay làm sai, hắn ta sẽ nghiêm mặt răn dạy nhưng cây bạch ngọc côn kia chưa bao giờ nỡ chạm vào ta.
Mỗi khi ta phạm sai lầm, cũng chính hắn ta là người đứng ra gánh tội thay ta.
Phụ Thần luôn nói rằng hắn ta quá dung túng ta nhưng hắn ta chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu: “Ta chỉ có mỗi một người muội muội này.”
“Ca ca?”
Giang Mộc Trạch nhẹ nhàng xoa đầu ta: "Kiếp này cuối cùng muội cũng đã chịu đựng qua rồi."
Ta nhìn xuống thân thể đang nằm trên mặt đất kia, khóe miệng khẽ nhếch: “Đúng vậy, muội cuối cùng đã chịu đựng qua.”
"Ca ca, muội có thể về nhà rồi!"
Nhưng ca ca lắc đầu, hỏi ta: "Muội đã quên vì sao muội có kiếp này sao?"
“Đi thôi, xử lý hết mọi chuyện trước đã, muội mới có thể thật sự trở về thần vị.”
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khoi-phuc-than-vi/chuong-7.html.]
Ca ca có thần lực, chỉ trong giây lát đã mang ta đến Thanh Vận Sơn của Tô Uyển Nhược.
Khi chúng ta lơ lửng giữa không trung nhìn xuống, Tạ Chi Dao cùng một đám người chỉ vừa mới đến nơi.
Tô Uyển Nhược xuất hiện từ trong động phủ giữa ánh mắt chờ đợi của mọi người, toàn thân nàng ta tỏa ra một lớp ánh sáng trắng tinh khôi.
Ta có chút nghi hoặc, trừng lớn mắt, nàng ta thật sự có thần lực sao?
Ca ca nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của ta, liền tức giận búng nhẹ vào trán ta.
“Còn ngây ra đó à?”
“Kiếm Cốt là do Phụ Thần ban tặng, tự mang theo thần lực. Nàng ta không thể dung hợp với Kiếm Cốt, không thể giữ thần lực từ Kiếm Cốt trong cơ thể, vì vậy mới tỏa ra xung quanh.”
“Thật nực cười, bọn họ thực sự coi nàng ta là thần nữ.”
Ngay khi ca ca vừa dứt lời, ta thấy đám người phía dưới đang tỏ vẻ si mê, quỳ rạp xuống đất, miệng hô vang “Thần nữ hiển linh”.
Tô Uyển Nhược mỉm cười nhè nhẹ, chậm rãi bước tới chỗ duy nhất có người vẫn đang đứng là Tạ Chi Dao.
“A Nhược, nàng cảm thấy thế nào?”
“Tất cả đều ổn. Sư huynh, thật xin lỗi, ta đã làm ảnh hưởng đến giờ lành của huynh. Ta cũng không nghĩ rằng Kiếm Cốt lại hoàn toàn dung hợp vào lúc này.”
Nàng ta cắn môi, tỏ vẻ khó xử nói: “Giang sư tỷ sẽ không nghĩ là ta cố ý chứ?”
Tạ Chi Dao an ủi: “Sư tỷ của nàng không phải người nhỏ nhen như vậy. Bây giờ nàng đã dung hợp Kiếm Cốt thành công, có cảm nhận được điều gì bất thường không? Thần lực vây quanh nàng, có phải nàng sắp khôi phục thần vị rồi không?”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Uyển Nhược thoáng cứng đờ, miễn cưỡng đáp: “Chắc là sắp thôi.”
“Nếu vậy, ta sẽ quay lại với Oản Oản để...”
Nhưng ngay lúc này, Tô Uyển Nhược bỗng tái mặt, kêu lên đau đớn, ngay sau đó nàng ta mềm nhũn, ngã xuống đất.