Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ MUỘN - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-15 12:36:11
Lượt xem: 2,178

“Ta nói nhi lang nhà ai lại hiên ngang như thế, hóa ra là Tô tiểu thư. Có lẽ suốt ngày Tô tiểu thư thích đ.â.m đầu vào đám lang quân, hôm nay được nhìn tướng mạo và dáng người càng ngày càng oai hùng hơn nhỉ.”

 

Vinh Dương vốn xinh đẹp diễm lệ, trang sức hay y phục đều là hàng thượng đẳng.

 

Nàng ấy đứng trước mặt Tô Vân Tương, đương nhiên ánh mắt đám công tử ở đây cũng không tự chủ được rơi trên người nàng ấy.

 

Hai bên đối lập, hiển nhiên Tô Vân Tương rơi vào thế hạ phong.

 

Tô Vân Tương luôn hưởng thụ đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt (*) trong đám người, lại thêm lần trước bị trưởng công chúa răn dạy cũng đều do Vinh Dương quận chúa, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ghen ghét.

 

(*) Đại ý là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính, quý trọng.

 

Trên mặt lại chỉ là biểu cảm nhàn nhạt.

 

“Từ nhỏ ta đã khác với những quý nữ trong kinh thành các ngươi, không thích tơ lụa vàng bạc trang sức.” Nàng ta ngẩng đầu cao ngạo: “Quận chúa xuất thân hiển hách, đương nhiên không rõ một cây trâm cài trên đầu ngài có thể đổi lấy áo mùa đông cho bao nhiêu binh lính trong quân doanh, để cho bao nhiêu binh lính ăn một bữa cơm no.”

 

Mấy vị công tử xung quanh lập tức tán thưởng gật đầu.

 

Ngay cả ánh mắt Tống Trạch nhìn Vinh Dương cũng thay đổi.

 

“Nếu không phải Tô tướng quân vất vả thủ vệ quốc thổ bình an, quận chúa nào có được cuộc sống bình an, cẩm y ngọc thực (*) thế này?”

 

(*) Nghĩa bóng là cuộc sống giàu sang.

 

“Đúng vậy, không phải xuất thân nàng ấy khá hơn người khác ư, sao lại ỷ vào quyền thế mà chê cười người khác chứ.”

 

Khóe môi Tô Vân Tương khẽ nhếch lên, lại bỏ thêm một câu.

 

“Nếu quận chúa muốn giễu cợt ta thì thật sự không cần đâu. Với ta mà nói, phẩm tính của ta sẽ không thay đổi bởi vì ta không mặc y phục hoa lệ, đeo trang sức quý báu gì cả.”

 

Ta lặng lẽ thở dài.

 

Tô Vân Tương là người ‘bốn lạng địch ngàn cân’ (*), Vinh Dương căn bản không phải đối thủ của nàng ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-bao-gio-la-qua-muon/chuong-10.html.]

(*) Hán Việt là ‘Tứ lượng bạt thiên cân’ (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền.

 

Mấy công tử và quý nữ khác nghe được động tĩnh, chậm rãi vây quanh.

 

Vẻ mặt xem kịch vui.

 

“Ngươi!”

 

Quả nhiên Vinh Dương đã bị nàng ta chọc giận.

 

Lại thấy tất cả mọi người chung quanh dùng ánh mắt trêu tức, khinh bỉ nhìn nàng ấy, nàng ấy nhất thời xúc động, giơ tay muốn đánh vào mặt Tô Vân Tương.

 

Ta vội kéo Vinh Dương lại, mỉm cười.

 

“Tô tiểu thư nói hay lắm, hiên ngang lẫm liệt. Nếu không phải thời gian trước phu quân ta lấy tiền trong phủ lo chuyện ăn uống cho Tô tiểu thư thì chắc ta không để ý Tô tiểu thư là người hưởng lạc vậy đâu.”

 

Ta nắm chắc tất cả trong lòng bàn tay.

 

 

“Bộ y phục trên người Tô tiểu thư là gấm Vân Quang do bên trên ban thưởng, bình thường không thể mua được. Đây vốn là lễ vật ban thưởng của phu quân, cái này không tính là gì.”

 

“Mọi người có thấy lúc Tô tiểu thư hành động, dường như có hoa văn được thêu thùa tinh xảo như ẩn như hiện không. Nếu ta đoán không sai thì đó là thợ thêu của cửa hàng Hoa Ký. Toàn bộ Thượng Kinh chỉ có một người có kỹ thuật may đó, tính ra chắc không dưới ngàn vàng đâu.”

 

“Cái này so với trâm cài của quận chúa, chắc chắn là đắt hơn nhiều.”

 

Trên mặt Tô Vân Tương lúc đỏ lúc trắng, lúng túng không thôi.

 

Ta bật cười.

 

“Chắc đây không phải bạc của tiểu thư nên Tô tiểu thư không rõ ràng lắm thì phải.”

 

17.

 

Vinh Dương phục hồi tinh thần lại, liếc xéo Tống Trạch một cái.

Loading...