KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ MUỘN - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-15 12:43:55
Lượt xem: 3,178
“Bảo sao Tô tiểu thư há mồm ngậm miệng không thích bầu bạn với các quý nữ trong kinh thành, có lẽ là do không có quý nữ trong Thượng Kinh nguyện ý coi tiền như cỏ rác, tiêu tiền nhiều như Tô tiểu thư vậy.”
Vinh Dương lại cố ý chêm vào: “Nói đến cũng lạ thật, lẽ ra Tô gia đang ở trong kinh thì nàng ta phải tiêu tiền trong phủ chứ, sao lại dùng bạc của Vĩnh Nghị Hầu phủ. Người ngoài không biết còn tưởng rằng Tô tiểu thư là ái thiếp của Vĩnh Nghị Hầu đấy.”
Chung quanh đều là các quý nữ từng trải qua sự đời, không ai là không biết chút thủ đoạn của Tô Vân Tương.
Nghe vậy, bọn họ đều che miệng cười rộ lên.
Tam tiểu thư nhà Binh bộ thị lang còn góp lời: “Có điều quận chúa không biết rồi, Tô tiểu thư cưỡi con ngựa kia chính là con ngựa do Vĩnh Nghị Hầu đặc biệt tìm kiếm. Nếu chiến sĩ biên cương có thể cưỡi ngựa tốt như vậy thì lực chiến của kỵ binh triều ta sẽ càng thêm oai hùng, mạnh mẽ rồi.”
Tô Vân Tương oán hận trừng mắt nhìn nàng ấy một cái.
“Tương Tương, không phải muội nói muốn cưỡi ngựa sao? Muội làm gì ở chỗ này vậy?”
Đúng lúc này, Tiêu Khâm giục ngựa đến.
Hắn lớn lên rất khỏe mạnh, từ nhỏ đã ra chiến trường nên thân thể cao ngất, trông hoàn toàn khác biệt với người xung quanh.
Mọi người nhất thời đều tự động tránh ra, tạo một con đường.
Tô Vân Tương liếc xéo ta và Vinh Dương một cái, lại lộ ra nụ cười tươi đẹp, xoay người lên ngựa.
“Khâm ca ca, chờ ta một chút.”
Lưu Quang lao ra ngoài, rất nhanh đã đuổi kịp Tố Tuyết phía trước.
Hai con ngựa chạy song song, hai người trên lưng ngựa nhìn nhau mỉm cười.
Tựa như bích nhân (*).
(*) Khen người đẹp như ngọc bích.
Vinh Dương oán hận giậm chân, ngón tay chỉ vào trán ta.
“Ngươi ấy, quá vô dụng rồi! Ngươi xem đôi cẩu nam nữ kia không hề để ngươi vào mắt kìa. Nếu còn tiếp tục như vậy thì vị trí Hầu phu nhân của ngươi sẽ mất đó!”
Nàng ấy còn chưa dứt lời, cách đó không xa đã xảy ra biến cố.
Chẳng hiểu vì sao Lưu Quang lại đột nhiên nóng nảy, vung vó ngựa chạy như điên tới rừng rậm góc tây bắc.
Đó là chỗ Hoàng gia không dám săn b.ắ.n vì nghe đồn có mãnh thú lui tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-bao-gio-la-qua-muon/chuong-11.html.]
Tiêu Khâm theo sát phía sau Tô Vân Tương, cơ hồ là không chút do dự đi theo nàng ta.
Thủ vệ ở bãi săn vội vàng tập kết cứu viện.
Trong lúc hỗn loạn, ta lấy túi thơm bên hông ném cho Thanh Vũ.
“Mùi hương này hơi nồng, ta đau đầu rồi, ngươi ném đi.”
18.
Đến khi Tiêu Khâm và Tô Vân Tương được cứu ra, cả haii đều bị thương.
Tô Vân Tương ngã từ trên lưng ngựa xuống, hai má cọ lên cành cây gai nhọn.
Vết thương từ khóe mắt uốn lượn tới bên miệng.
Mà Tiêu Khâm vì cứu nàng ta mà cánh tay phải đụng phải tảng đá, xương cốt đều vỡ nát.
Đại phu lắc đầu.
Đại phu nói cho dù sau này vết thương lành lại thì xương cốt cũng không lành được, e rằng sau này khó dùng kiếm cung được nữa.
Một người ở trên chiến trường còn không bảo vệ được bản thân thì khó có thể đảm nhiệm chủ tướng.
Đương nhiên Hắc Vũ Vệ sẽ không trung thành với một tên phế vật.
Mặt Tiêu Khâm xám như tro tàn.
Vinh quang cả nhà Tiêu gia hao tổn tâm cơ muốn bảo vệ, có lẽ đến tay hắn đã thật sự phải kết thúc.
Liên tiếp mấy ngày, thậm chí hắn còn lên tấu chương mời thái y trong cung về Hầu phủ xem bệnh.
Tất cả các thái y đều không có cách nào.
Mà khuôn mặt Tô Vân Tương đã bị hủy hoại.
Không có một danh môn công tử nào lại cưới một nữ tử thanh danh vốn đã kém, mặt còn bị hủy hoại làm thê tử.
Hơn nửa tháng sau, thư của Tô tướng quân từ biên thành truyền đến.
Tô Vân Tương được đưa đến Vĩnh Nghị Hầu phủ.