Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG ĐỢI KHI ĐÃ TRỄ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:36:43
Lượt xem: 2,772

Ngày hôm sau, tôi đề nghị với giáo viên đổi chỗ, với lý do học tập, tôi chuyển đến ngồi cạnh lớp trưởng, người có thành tích tốt hơn.

 

Khi Thời Chu biết tin, anh ấy sững lại một chút nhưng không hỏi thêm gì, nên tôi cũng không định giải thích.

 

Dù không giỏi đoán ý người khác, nhưng tôi vẫn nhận ra Thời Chu thích Mạnh Vân. 

 

Nếu đã vậy, tôi cũng không cần mỗi ngày phải ngồi gần anh ấy, nghe những cuộc trò chuyện đầy ẩn ý giữa anh ấy và Mạnh Vân làm lòng tôi thêm khó chịu.

 

Tối sau khi kết thúc kỳ thi đại học, lớp tổ chức buổi liên hoan. 

 

Trong lúc không chịu nổi tiếng ồn, tôi ra ngoài đi vệ sinh và ở góc hành lang, tôi nhìn thấy Thời Chu ép Mạnh Vân vào tường, hai người hôn nhau say đắm.

 

Lúc đó, mối quan hệ giữa tôi và Thời Chu thực ra đã rất nhạt nhòa. 

 

Anh ấy đã từ chối sự hỗ trợ của ba tôi trong suốt thời gian học đại học, và trong lớp, chúng tôi cũng chỉ là người xa lạ.

 

Nhưng vào khoảnh khắc đó, tôi mới thực sự nhận ra, giữa tôi và anh ấyy không còn bất kỳ mối quan hệ nào.

 

Chỉ là tôi không ngờ rằng, sau khi tốt nghiệp, Thời Chu lại vào làm việc tại công ty của ba tôi, một lần nữa bước vào cuộc sống của tôi. 

 

Và lý do đơn giản là mẹ anh ấy, người đã bệnh lâu năm, bệnh tình trở nặng, cần một số tiền lớn để phẫu thuật.

 

Khi ba tôi dẫn anh ấy đến trước mặt tôi, tôi nửa ngày không lấy lại được bình tĩnh, cuối cùng lại hỏi một câu chẳng liên quan: "Mạnh Vân đâu?"

 

Nếu tôi nhớ không lầm, họ đã bên nhau suốt bốn năm đại học, tình cảm rất tốt.

 

Thời Chu bình tĩnh đến đáng sợ, "Cô ấy ra nước ngoài rồi."

 

Cuối cùng, anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt từng cười với tôi, "Chúng tôi đã chia tay từ rất lâu rồi."

 

2

 

Không hiểu vì sao, nhưng ánh mắt đó của anh ấy khắc sâu trong trí nhớ tôi, không thể xóa nhòa. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-doi-khi-da-tre/chuong-2.html.]

Dù sau này anh ấy có dịu dàng, thâm tình với tôi thế nào, tôi vẫn luôn nghĩ đến ánh mắt đó, lạnh lẽo, băng giá, như thể đang nói: "Diệp Chi Lâm, mọi thứ đều đúng như ý em muốn rồi, phải không?"

 

Tôi tỉnh dậy dưới ánh mắt nửa cười nửa không của anh ấy, trước mắt là trần nhà trắng toát, mũi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

 

Tôi không chết, tôi vẫn còn sống, điều này khiến tôi có chút buồn.

 

"A Lâm, em tỉnh rồi!"

 

Thời Chu bên cạnh tôi gọi tôi bằng giọng khàn khàn.

 

Anh ấy dường như đã tiều tụy đi rất nhiều, hốc mắt hõm sâu, cằm mọc đầy râu. Khi đối diện ánh mắt tôi, anh ấy vẫn cố gắng mỉm cười, "Em đã ngủ hai, ba ngày rồi, cuối cùng cũng tỉnh."

 

Tôi dựa vào tay anh ấy uống một ít nước, mới có đủ sức để nói: "Mạnh Vân đâu?"

 

Nước trong cốc khẽ d.a.o động, ánh mắt Thời Chu trở nên phức tạp, "A Lâm, xin lỗi, tất cả là lỗi của anh, anh…"

 

Tôi lắc đầu, lúc này mới nhận ra đầu mình đang băng bó, "Xem ra cô ấy không sao." Tôi cười, "Nếu không, anh cũng sẽ không ở đây trông chừng em."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

"A Lâm, đừng nói những lời như vậy." Anh ấy tiến tới nắm lấy tay tôi, nhưng tay quá lạnh, tôi rụt lại.

 

Hành động của anh ấy dừng lại ở đó, một lúc sau, như đã quyết định, "A Lâm, chúng ta vẫn sẽ kết hôn."

 

"Vậy sao?" Tôi cúi đầu nhìn tấm chăn nhăn nhúm, nghe giọng nói bình tĩnh của mình, "Nhưng phải làm sao đây, Thời Chu? Em không muốn kết hôn với anh nữa."

 

Tôi hiếm khi thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng lúc này tôi dường như không có những kiêng kỵ đó, nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của Thời Chu, từng lời từng chữ nói ra suy nghĩ trong lòng, "Chỉ cần nghĩ đến việc sống cùng anh suốt đời, em đã cảm thấy không thể chịu đựng nổi."

 

Bông hoa trên vách đá cuối cùng dường như không thể chịu đựng nổi sự tàn phá của gió mưa, đã rơi xuống.

 

Thời Chu gần như bỏ chạy, chỉ để lại một câu: "Anh sẽ đến thăm em sau vài ngày nữa."

 

Sau khi anh ấy rời đi, thư ký của ba tôi vào phòng và đơn giản kể lại những gì đã xảy ra.

 

Nguyên nhân của vụ cháy là do hệ thống điện đã cũ, Thời Chu đã cứu Mạnh Vân trước, còn tôi được một cậu lính cứu hỏa cứu. Cậu ấy còn chắn cho tôi một chiếc đèn rơi xuống, lưng bị thương, hiện đang nằm viện.

 

Tôi hỏi số phòng của cậu lính cứu hỏa, tìm một cơ hội đến thăm, nhưng khi đến nơi tôi thấy có rất nhiều người trong phòng, trông như đồng nghiệp của cậu ấy, họ đang trêu đùa nói chuyện, rất náo nhiệt. Cậu ấy nửa ngồi trên giường, người quấn đầy băng, cười rất tươi.

Loading...