KHÔNG ĐỢI KHI ĐÃ TRỄ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:37:53
Lượt xem: 2,853
Tôi nhớ khuôn mặt cậu ấy, trong đám cháy, chính khuôn mặt này đã nói với tôi đừng sợ.
Chỉ là bây giờ nhìn lại, sao trông cậu ấy trẻ thế…?
Trong phòng có rất nhiều người, tôi cảm thấy cực kỳ lo lắng, đứng lưỡng lự ở cửa một lúc, cuối cùng quyết định lần sau sẽ đến.
Vừa định quay đi, cửa phòng mở ra, mấy cậu lính cứu hỏa ngơ ngác nhìn tôi, "Cô tìm ai?"
Sau đó họ như nhận ra điều gì, "Ồ, cô là cô gái mà Tiểu Tả đã cứu đúng không? Đến thăm Tiểu Tả à? Vào đi, vào đi."
Tôi đứng cứng đờ, chỉ mong mình là một khúc gỗ.
Ngược lại, cậu lính cứu hỏa bên trong tiến lên, đẩy đám người kia ra, "Đi, đi, đi, nhanh về đội đi, đừng làm người ta sợ."
Họ cười rộ rời đi, chỉ còn cậu ấy khoác một chiếc áo ngoài, để lộ nửa phần ngực, ngượng ngùng gãi đầu, nói với tôi vẻ ngớ ngẩn: "Cô… cô đã khỏe chưa?"
Tôi sờ sờ băng trên đầu, cũng hơi ngẩn ngơ, theo phản xạ trả lời: "Rất ổn."
Y tá đi ngang qua tốt bụng nói một câu: "Bệnh nhân đừng có đi lung tung, yêu đương thì cũng phải chú ý đến sức khỏe."
Khi rời đi, cô ấy còn lẩm bẩm: "Một người bị thương ở đầu, một người bị thương ở bụng, cứ đứng ở cửa mà yêu đương, thật là kỳ lạ."
Cậu lính cứu hỏa đối diện mặt đã đỏ bừng từ mặt đến xương quai xanh.
Tôi: "..."
3
Người lính cứu hỏa đã cứu tôi tên là Tả Hữu, cái tên mang ý nghĩa "bảo vệ."
Cậu ấy chỉ mới 22 tuổi, nhỏ hơn tôi ba tuổi.
Vẻ ngoài của cậu ấy trông khá trẻ, dù làn da đã bị rám nắng, nhưng nhìn qua phần da hở ra ở phần trên cơ thể, có thể thấy làn da cậu ấy vốn dĩ trắng trẻo.
Tôi nhớ lại giọng nói trưởng thành của cậu ấy khi trấn an tôi trong đám cháy, và nhìn vào lúm đồng tiền khi cậu ấy cười, tôi cảm thấy có điều gì đó không khớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-doi-khi-da-tre/chuong-3.html.]
Tuy nhiên, khi tôi nói muốn cảm ơn cậu ấy vì đã cứu tôi khỏi đám cháy, cậu ấy nghiêm mặt lại và nói rất nghiêm túc: "Không cần đâu, đây là công việc của tôi. Chúng tôi không nhận bất kỳ sự đền ơn nào từ người dân."
Tôi xoa nhẹ điện thoại, nghĩ rằng điều đó cũng vô ích, cậu em trai đơn thuần này chắc chắn không biết rằng bệnh viện này có hợp tác với công ty của ba tôi, nên việc điều trị của cậu ấy đã được ba tôi sắp xếp trước rồi.
Thấy tôi không nói gì, giọng cậu ấy trở nên nhẹ nhàng hơn, pha chút lúng túng: "À... tôi có làm cô sợ không? Xin lỗi nhé, đội trưởng Triệu nói rằng tôi lúc nào cũng quá nghiêm túc, dễ làm người khác sợ..."
Tôi lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi chớp mắt: "Vậy các anh có thể nhận một chút quà từ bạn bè không?"
Cậu ấy ngơ ngác: "Hả?"
Vì không thích mắc nợ ai, và thấy cậu ấy có vẻ còn ngây thơ hơn tôi, trêu chọc cậu ấy cũng thú vị, tôi liền lắc lắc điện thoại, mỉm cười: "Có thể làm bạn được không?"
Mặt cậu ấy lại đỏ bừng lên: "Có thể... ờ, điện thoại của tôi đâu rồi?"
Sau khi loay hoay một lúc để trao đổi thông tin liên lạc, tôi cảm thấy mình đã dùng hết năng lượng xã giao, liền vẫy tay chào cậu ấy: "Sau này có dịp, tôi sẽ mời cậu ăn cơm."
Không đợi cậu ấy từ chối, tôi liền chạy ra khỏi phòng bệnh, và tất nhiên cũng không nghe thấy tiếng kêu đau khi cậu ấy nhảy lên giường vì quá phấn khích rồi lại làm đau lưng.
Sau khi trở về phòng bệnh của mình, tôi liền thu dọn đồ đạc và xuất viện, không nói với ai ngoài ba tôi.
Còn Thời Chu, người đã nói sẽ đến thăm tôi sau vài ngày, tôi đề nghị anh ta đi thẳng đến khoa thần kinh.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thực ra vết thương của tôi không nghiêm trọng, chỉ là trầy xước trên trán.
Chỉ có ba tôi lo lắng, vội vàng tìm đến một loạt chuyên gia để kiểm tra, và cuối cùng kết luận rằng tôi chỉ đang ngủ.
Theo bác sĩ tâm lý của tôi, việc tôi ngủ trong hai ba ngày là do yếu tố tâm lý, tôi đang trốn tránh thực tế.
Đã nhiều năm qua, bác sĩ của tôi luôn đưa ra kết luận như vậy, tôi cũng đã quen rồi.
Việc đầu tiên tôi làm khi về nhà là nói với ba tôi rằng tôi muốn hủy bỏ hôn ước.
Ông không quá bất ngờ, nhưng vẫn dịu dàng xoa đầu tôi: "Thôi, con không muốn thì không cưới, dù sao ba cũng có thể nuôi con suốt đời."
Tôi biết ông đã lo lắng cho tôi rất nhiều, tôi khoác tay ông, mắt cay cay: "Con xin lỗi, ba."