Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG KIÊNG NỂ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-26 01:40:17
Lượt xem: 1,373

Ngày nhận được kết quả thi đại học, mẹ tôi đã gọi liền ba cuộc điện thoại. Cuộc đầu tiên là gọi cho bà nội tôi:

 

"Nhà họ Tào các người mộ tổ tiên có bị nổ tung không? ... À, không à? Thế thì chắc chắn là có khói xanh bốc lên rồi! Mau ra xem thử đi!"

 

Cuộc thứ hai gọi cho bố tôi:

 

"Con gái tôi đỗ vào Đại học Bắc Kinh rồi, được 718 điểm! Con trai ông có qua điểm chuẩn đại học không? Ối dồi ôi, suýt nữa quên mất, con trai ông còn chưa đỗ nổi cấp ba, năm nay chắc tốt nghiệp trường nghề chứ? Đã tìm được việc chưa? À ha ha ha ha."

 

Cuộc thứ ba gọi cho trưởng thôn, bảo ông ta treo 100 băng rôn, rồi dùng loa phóng thanh phát đi phát lại ba ngày ba đêm, còn nói vài ngày nữa sẽ đưa tôi về quê, làm tiệc ba ngày liền.

 

Lúc này, tôi nhìn thấy trong làng, ngay cả con ch.ó cũng đang ngồi một bàn tiệc.

 

Chụp ảnh, đăng lên mạng xã hội, tag em trai tôi vào.

 

"Ai bảo con gái không bằng con trai?"

 

1

 

Bố mẹ tôi đều xuất thân từ cùng một ngôi làng và không có nhiều học vấn. 

 

Ban đầu, họ làm việc trên dây chuyền sản xuất trong nhà máy suốt hai năm, mẹ tôi đóng đinh còn bố tôi thì hàn các bộ phận. 

 

Sau đó, họ ra ngoài tự làm ăn, mở dịch vụ làm cửa sổ nhôm kính.

 

Khách hàng là do họ tự tìm kiếm. Bất kể trời nắng gắt mùa hè hay rét buốt mùa đông, bố mẹ tôi đều phải ra công trường làm việc rất vất vả. 

 

Đó là những năm tháng họ yêu nhau nhất, có mục tiêu, có tương lai. 

 

Hai người đã bàn bạc, khi nào có cửa hàng của riêng mình, họ sẽ sinh con.

 

Vài năm sau, họ đã dành dụm được chút tiền và mở một cửa hàng trong khu công nghiệp công nghệ cao, cuối cùng cũng có sự nghiệp của riêng mình. 

 

Mẹ tôi không biết cách chăm sóc bản thân, bà cho rằng che ô thì phiền phức, lại tiếc tiền không muốn mua kem chống nắng. 

 

Bạn biết đấy, tia UV rất có hại cho da. Người khác 24 tuổi trông như 19, còn mẹ tôi 24 tuổi đã trông như 30.

 

Khi làn da của mẹ tôi đã 31 tuổi, bà sinh ra tôi. 

 

Cả gia đình rất vui mừng. Ông nội và bà nội thậm chí đã nghĩ ra hơn 100 cái tên để bố mẹ tôi lựa chọn. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-kieng-ne/chuong-1.html.]

Đáng tiếc là tất cả đều là tên con trai. Bố tôi thích nhất một cái tên là "Thanh Thư", Tào Thanh Thư. 

 

Ông nói rằng ông không có học vấn nên muốn sinh ra một đứa con trai có học vấn.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Chín tháng sau, mẹ tôi sinh ra tôi. 

 

Ông bà nội buồn rầu hơn cả mặt con lừa, chỉ ở lại bệnh viện chưa đến nửa ngày đã rời đi. Khi đi còn mang theo một con gà mà họ đã mang đến. 

 

Bố tôi thở dài, đứng ở ban công bệnh viện hút thuốc.

 

Khi nghe mẹ tôi kể về chuyện này, bà nhiều lần nghẹn ngào. 

 

Mẹ tôi nói muốn đặt tên "Thanh Thư" cho tôi, con gái cũng có thể dùng tên này. Nhưng bố tôi không đồng ý.

 

2

 

Mẹ tôi phát hiện ra vấn đề của bố tôi từ khi nào?

 

Có lẽ là khi ông thường về nhà rất muộn, thậm chí không về nhà; có lẽ là khi thấy bàn tiệc của bạn bè bố tôi, ai cũng mang theo tình nhân chứ không ai đi cùng vợ; có lẽ là khi những bà vợ của các ông chủ vật liệu xây dựng khác nhắc nhở, "Đám đàn ông đó chẳng có ai tốt cả"...

 

Trong ký ức của tôi, khi tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi luôn buồn bã, u sầu. 

 

Bà rất khéo léo trong kinh doanh, biết cách nói chuyện tùy từng người, khiến khách hàng vui vẻ. 

 

Nhưng trong hôn nhân, bà vừa tự ti vừa mạnh mẽ. T

 

hời gian duy nhất mà mẹ và bố tôi có thể nói chuyện hòa hợp là khi tính toán chuyện tiền bạc, ngoài thời gian đó, họ luôn chán ghét nhau.

 

Bố tôi chê mẹ tôi không giống phụ nữ, giọng nói lớn, không dịu dàng, thích làm theo ý mình và có khuôn mặt già nua. 

 

Mẹ tôi nói bố tôi là một kẻ bội bạc, lang chạ bên ngoài, sớm muộn gì cũng bất lực.

 

Mâu thuẫn cuối cùng bùng nổ khi tôi 5 tuổi. 

 

Một đêm nọ, tôi đột nhiên sốt cao, sốt đến co giật, bố tôi không có ở nhà, xe cũng bị ông ấy lái đi mất. 

 

Mẹ tôi gọi điện cho bố, muốn ông về đưa tôi đi bệnh viện, nhưng điện thoại gọi mãi không ai nghe. 

 

Thời đó, thành phố chưa có dịch vụ xe công nghệ, đi lại vào ban đêm chỉ có thể dựa vào taxi, nhưng khu vực chúng tôi sống chưa phát triển thành khu thương mại, ban đêm lạnh lẽo vắng vẻ, không thể gọi được taxi.

 

Loading...