KHÔNG KIÊNG NỂ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-26 01:40:44
Lượt xem: 2,400
Sau đó, mẹ tôi gọi điện cho một người bạn của bà, hai vợ chồng người bạn đã lái xe đến đưa tôi đi bệnh viện.
Mẹ tôi không cam lòng, đêm đó ngồi bên giường bệnh, thỉnh thoảng lại gọi điện cho bố tôi.
Bố tôi như thể đã c.h.ế.t vậy, tất cả các cuộc gọi đều bặt vô âm tín.
Đến sáng hôm sau, mẹ tôi đã hết hy vọng, lặng lẽ đặt điện thoại xuống, cầm ví tiền đi mua đồ ăn.
Thật trùng hợp, vừa lúc mẹ tôi vừa đi, điện thoại của bà reo lên. Người gọi đến là bố tôi.
Tôi bắt máy, còn chưa kịp gọi "bố", thì đầu bên kia đã có giọng một người phụ nữ lớn tiếng mắng:
"Cả đêm gọi hơn 100 cuộc điện thoại!"
"Dương Phân, không có đàn ông cô sẽ c.h.ế.t sao? Gọi cái gì mà gọi?"
"Chồng cô không nghe máy của cô rồi, cô sao còn không hiểu? Buông tay đi cưng, ép buộc không có hạnh phúc đâu!"
Tôi cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Dì ơi, cháu bị bệnh rồi."
Đối phương ngẩn ra một chút, sau đó tiếp tục mắng:
"Ồ, là đồ vô dụng à! Mẹ cháu đâu? Có phải bố cháu không nghe điện thoại của bà ấy, bà ấy tức đến mức nhảy lầu rồi không?"
"Để tôi nói cho cháu nghe, bố cháu đã sớm không yêu mẹ cháu rồi, cũng không yêu cháu đâu!"
"Bây giờ ông ấy chỉ yêu tôi và em trai cháu, tất cả tiền bạc, nhà cửa, xe cộ của nhà cháu sau này đều là của tôi và em trai cháu."
Hồi đó tôi còn nhỏ, không hiểu hết, có chút lời nói ngây thơ:
"Vậy, dì ơi, dì là kẻ cướp à?"
"Kẻ cướp mới đi cướp đồ của người khác, kẻ cướp sẽ bị Tôn Ngộ Không đánh chết!"
Đối phương cười khẩy: "Trên đời này làm gì có Tôn Ngộ Không?"
Tôi khóc nói: "Nhưng có chú cảnh sát ạ, dì là người xấu, sẽ bị chú cảnh sát bắt nhốt!"
...
Sau đó, mẹ tôi trở lại, nhìn thấy tôi buồn bã, lại thấy trong điện thoại có cuộc gọi nhỡ từ số của bố tôi, bà hỏi mấy lần, tôi bỗng khóc òa lên.
"Có một người phụ nữ xấu nói bố không yêu chúng ta nữa!"
"Nói bố chỉ yêu bà ta và em trai, còn nói mọi thứ của nhà mình đều là của bà ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-kieng-ne/chuong-2.html.]
Tôi khóc không thành tiếng, mẹ ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ lưng tôi, im lặng một lúc lâu.
"Mẹ sẽ ly hôn với bố, Ni Tử, con theo mẹ nhé?"
"Dạ."
3
Trong những ngày tôi nằm viện, bố tôi không đến thăm tôi lần nào.
Mẹ tôi thì thường xuyên gọi điện thoại, mặc dù cố tránh mặt tôi, nhưng khi không kìm được cơn giận, những lời như "Đồ khốn nạn", "Tài sản tôi phải chia ba phần hai, nếu không tôi kéo c.h.ế.t ông", "Ông chẳng bằng heo chó, c.h.ế.t đi xuống tầng mười tám địa ngục" cũng lọt vào tai tôi.
Thực ra, tôi đã lén khóc một mình, đứa trẻ ở tuổi đó, làm sao hiểu được nỗi khổ của mẹ?
Tôi sợ sau này sẽ không còn bố nữa.
Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm cảm giác mất mát, nhưng tôi không nói cho mẹ biết, càng không khóc trước mặt mẹ.
Tôi lờ mờ hiểu ly hôn là gì, biết rằng giữa bố và mẹ, tôi chỉ có thể chọn một người, và biết rằng mẹ yêu tôi nhiều hơn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi không biết bố mẹ tôi đã nói chuyện thế nào, chỉ thấy mẹ tôi lúc nào cũng giận dữ.
Bảy ngày sau, mẹ đưa tôi xuất viện, bà mạnh mẽ như một chiến sĩ... trở về nhà, nhưng chúng tôi không thể trở về ngôi nhà đó nữa.
Bà nội tôi đứng trên ban công, nhìn thấy chúng tôi gần đến dưới lầu, liền kéo toang cửa sổ ra.
"Dương Mỹ, mau qua đây!"
Mẹ tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Vài giây sau, một người phụ nữ quen thuộc xuất hiện trước mắt chúng tôi. Đó chính là chị họ của mẹ tôi!
Chị ta cười đắc ý với mẹ tôi, rồi cùng bà nội tôi, hợp sức ném hai bao tải không buộc chặt xuống. Bàn chải đánh răng, dép lê, quần áo, áo ngực, băng vệ sinh...
Keng keng loảng xoảng, bay tứ tung. Tôi thấy cơ hàm mẹ tôi căng lên, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ. Một lát sau—
Cơn giận lấn át sự xấu hổ, bà chống tay lên hông, mắng lên tầng trên:
"Dương Mỹ, mày có phải là người không? Đàn ông c.h.ế.t hết rồi à? Mày còn đi cướp chồng của em gái mình!"
"Tao với Tào Diệu Tổ còn chưa ly hôn đâu! Mày đã không chờ nổi rồi! Đồ không biết xấu hổ! Khạc nhổ!"
"Tao về sẽ nói cho mẹ mày biết! Nói cho cả làng biết! Con hồ ly tinh này!"...
Dương Mỹ và bà nội tôi cùng nhau đáp trả:
"Đồ xấu xí, mày nhìn lại cái mặt của mày đi, lão Tào nói nhìn thấy mày là muốn nôn!"