Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG MUỐN LÀM VƯƠNG PHI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 19:46:27
Lượt xem: 2,380

7

Trong đại điện đầy chật các quyền quý, hai bên cũng bày đầy rượu thịt, ca múa dập dìu, cung nữ trong trang phục lộng lẫy qua lại tấp nập, ồn ào hơn ngày thường.

Ta nhanh chóng tìm thấy Giang Chấn Diệp, hắn chậm rãi tìm chỗ ngồi phù hợp, người này lớn lên trong hoàng gia, làn da trắng trẻo, dung mạo tinh tế, cử chỉ phong lưu khác thường.

"Nàng... đừng quá gần gũi với nhà họ Trang." Giang Chấn Diệp nhân lúc rót rượu cho ta, nói nhỏ.

Có lẽ hắn vừa nhìn thấy ta và Trang Triết Hành cùng bước vào, liền nhắc nhở ta.

Ta cúi đầu nhấp một ngụm rượu, "Tại sao, liên quan đến ai sao?"

"Nhà lão tướng quân, lập trường không rõ ràng, sơ sẩy một chút là mất cả bàn cờ." Giang Chấn Diệp nói, ánh mắt hướng về phía bóng dáng nổi bật bên cạnh lão tướng quân, tóc búi cao, đen nhánh, mắt sáng mày kiếm, ẩn chứa sự sắc sảo.

"Ừ, biết rồi." Ta đáp lời một cách qua loa, chuyện này không dễ nói.

Không biết Giang Chấn Diệp nhìn thấy gì, trên mặt vốn không có biểu cảm bỗng nhiên có chút thay đổi, thậm chí thoáng qua một chút dịu dàng.

Ta ngẩng đầu, trong lòng thoáng rùng mình.

Trước mặt ta, một mỹ nhân xinh đẹp bước vào, tao nhã mỉm cười với hắn, cử chỉ duyên dáng.

Chỉ là khi nàng nhìn thấy ta, trong mắt vẫn có chút u ám và không cam lòng.

"Chào Vương gia, Vương phi..." Nàng cúi chào, nhưng chưa kịp cúi đầu đã bị Vương gia đỡ dậy.

"Dù đã lâu không gặp, nhưng không cần khách sáo như vậy, Duệ Thanh." Giang Chấn Diệp vội nói.

Lúc hắn nói ta mới nhớ ra, là con gái của Trì Tể tướng, Trì Duệ Thanh.

Điều khiến ta ngạc nhiên là, nàng trông rất giống Như Hoa. Không đúng, chính xác hơn là Như Hoa trông rất giống nàng, không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng có đến bảy tám phần tương tự.

Chỉ tiếc là, đôi tình nhân này không thể thành thân, Trì Duệ Thanh đã đính hôn với Thái tử, nếu không có gì bất ngờ, cuối năm nay nàng sẽ trở thành Thái tử phi, người khiến mọi người ngưỡng mộ.

Ta nhìn Giang Chấn Diệp với ánh mắt thêm vài phần thương hại.

Không biết vì sao Giang Chấn Diệp đột nhiên quay đầu lại, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của ta, nên ta thấy sự dịu dàng trên khuôn mặt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận và bất mãn.

8

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-muon-lam-vuong-phi/chuong-3.html.]

Sau khi tiểu thư nhà họ Trì rời đi, Hoàng đế giá lâm, bá quan nghiêm trang.

Hoàng đế khoảng sáu, bảy mươi tuổi, hai bên tóc mai đã bạc, khuôn mặt có chút mệt mỏi. Ông bước qua hàng ngũ đang quỳ ở hai bên, đi đến ngồi ở ghế chính trong đại điện. Thái giám và cung nữ nhanh chóng dâng trà, rượu và trái cây, Hoàng đế mới trang trọng ngồi xuống, phất tay cho mọi người đứng dậy.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Sau khi ngồi xuống, Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề, trước tiên phong thưởng cho lão tướng quân khải hoàn trở về cùng con trai thứ hai của ông. Trong lúc phong thưởng, ta luôn nhìn Trang Triết Hành.

Hắn thật sự đã khác xa với người ta từng biết.

"Nghiêm Trân, nhìn xem, chúng ta đều giống nhau." Giang Chấn Diệp đột nhiên mở miệng, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

Ta quay đầu, nghi hoặc hỏi: "Ngài nói gì?"

"Đều là những kẻ yêu mà không được," hắn cười khẩy, "mọi việc làm đều vì tranh quyền đoạt lợi, ngay cả hôn nhân và người mình yêu cũng không thể chọn. Nàng nói chúng ta không giống nhau sao?"

Ở vị trí của hắn, không tranh giành sẽ mất mạng.

"Ta là ta, ngươi là ngươi, đừng lẫn lộn. Chúng ta không giống nhau. Ngươi không có lựa chọn, không có nghĩa là ta cũng không có lựa chọn." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, khẳng định nói.

Hắn cười lạnh một tiếng, đột nhiên nắm chặt cổ tay ta, tay truyền đến một cơn đau do lực quá mạnh, “Phu thê vốn là chim cùng rừng, hoạn nạn đến cùng nhau chết, Nghiêm Trân, nàng cũng không thoát được đâu.”

“Phu thê thì nên như vậy, nếu không phải phu thê thì sao?” Ta gắng sức giật tay ra, lạnh lùng nói.

Lúc này Giang Chấn Diệp như rơi vào vũng bùn, vô cùng bất mãn muốn kéo ta vào cùng.

Hắn không tin nổi, trợn to mắt nhìn ta, nếu không phải vì khung cảnh vui mừng hiện tại, hắn đã không thể nhịn được.

“Vương gia và Vương phi trông thật ân ái, hạ quan xin chúc Vương gia trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.” Đột nhiên một giọng nói vui vẻ cắt ngang cuộc trò chuyện của ta và hắn, thì ra là Thượng thư bộ Lễ đi ngang qua không rõ tình hình, cầm ly rượu định kính Giang Chấn Diệp.

Ta lập tức nở một nụ cười rất mực đúng mực, mặc dù không biết mắt nào của ông ấy thấy được hai chữ ân ái, nhưng ta vẫn ôn hòa nâng ly rượu đáp lại.

Giang Chấn Diệp ngẩn ra, có lẽ không ngờ ta có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, có chút khó chịu nâng ly rượu.

Hoàng đế vì tuổi cao dễ mệt mỏi nên đã rời tiệc sớm. Sau khi Hoàng đế rời đi, các quan lại bắt đầu hoạt động sôi nổi hơn, lần lượt từ lão tướng quân kính rượu xong lại cầm ly rượu đến chỗ Thái tử và hắn, hết lượt này đến lượt khác, ta đã uống vài ly.

Đột nhiên bên ngoài đại điện truyền đến một trận náo động, sau đó thấy thân tín của Giang Chấn Diệp - Tạ Trầm, vội vã đi tới, bẩm báo rằng lãnh cung bị cháy, hiện tại hoàng cung đang khẩn cấp phái người đi chữa cháy.

Giang Chấn Diệp nhíu chặt mày, không để ý đến các quan đang xếp hàng kính rượu, đứng dậy phủi tay áo đi ra ngoài.

 

Loading...