KHÔNG MUỐN LÀM VƯƠNG PHI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-05 19:46:54
Lượt xem: 2,122
9
Việc lãnh cung bị cháy vốn không liên quan nhiều đến hắn, nhưng đó chỉ là bề ngoài.
Theo ta biết, trong lãnh cung có mẹ ruột của hắn - Tô quý nhân.
Điều này liên quan đến một bí mật hoàng gia, Giang Chấn Diệp bề ngoài là con của Quý phi, nhưng thực ra là do Tô quý nhân sinh ra, chỉ là Tô quý nhân không biết vì lý do gì bị giam vào lãnh cung, còn hắn khi nhỏ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Quý phi. Người biết được mối quan hệ này không nhiều, ít nhất bên ngoài nhìn vào, Giang Chấn Diệp là con của Quý phi.
Đêm nay lãnh cung bị cháy, chắc chắn khiến hắn lo lắng.
Ta ngồi tại chỗ, ly rượu trong tay xoay đi xoay lại, đang lúc ta chìm vào suy nghĩ thì có người vội vàng gọi: “Vương phi!”
“Ừ?”
Ta lập tức ngẩng đầu lên, thấy thân tín của Giang Chấn Diệp - Tạ Trầm, đứng bên cạnh ta nói nhỏ, giọng không giấu được sự lo lắng.
“Vương phi, xin hãy khuyên Vương gia, nơi đó không thích hợp cho người như ngài ấy ở lâu!” Tạ Trầm lo lắng, khổ sở nói với ta.
Hắn không nói rõ lý do, nhưng ta cũng hiểu phần nào.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn là con của Quý phi, không còn là con của Tô quý nhân nữa, nếu ở lại lãnh cung quá lâu, dễ gây ra nghi ngờ không cần thiết.
Nếu bị phát hiện mẹ ruột hắn có địa vị thấp kém như vậy, hậu quả không thể lường được.
“Biết rồi, ngươi dẫn đường đi.” Ta thở dài.
Giang Chấn Diệp nói đúng, trong tình hình hiện tại, dù chúng ta không phải phu thê, nếu có đại họa xảy ra, một người cũng không thoát được. Nếu phải dùng từ gì để miêu tả mối quan hệ giữa ta và hắn, đó là con châu chấu trên cùng một sợi dây, sợi dây đứt, người cũng mất.
Đối với tình thế này, dù có hơi say, ta vẫn nhìn rõ.
Vừa bước ra khỏi đại điện, đi vài bước ta đã thấy ánh lửa ngút trời.
Lãnh cung quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, hiếm khi có ánh sáng chói mắt như vậy, nhưng lại là do hỏa hoạn.
Xung quanh lãnh cung hoang vắng và lạnh lẽo, gió đêm mang theo hơi thu lạnh lẽo thổi qua, lạnh đến mức ta phải kéo chặt áo. Tạ Trầm chỉ vào bóng người bị chặn trước lãnh cung, Giang Chấn Diệp đứng trước lãnh cung, mắt nhìn chằm chằm vào ánh lửa ngút trời, bất kể người khác khuyên thế nào cũng không đi.
Tạ Trầm đang do dự có nên lên thông báo không, ta giơ tay ngăn hắn lại, tự mình cẩn thận đi đến sau lưng Giang Chấn Diệp.
“Có điều gì mờ ám, ngài nghĩ sao?” Ta nói.
May mắn xung quanh tiếng cứu hỏa tuy lớn nhưng chưa đủ để che giấu giọng nói của ta, Giang Chấn Diệp đột ngột quay đầu lại, khi nhìn thấy ta, trên mặt thoáng qua sự kinh ngạc.
“Sao nàng lại ở đây?” Giọng hắn lạnh lẽo, xen lẫn hơi lạnh của gió.
“Đêm nay lại xảy ra hỏa hoạn, ngài biết tại sao không?” Ta phớt lờ câu hỏi của hắn, tiếp tục hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-muon-lam-vuong-phi/chuong-4.html.]
Giang Chấn Diệp liếc nhìn ta, ánh mắt thoáng qua sự chế giễu, thản nhiên nói: “Nàng hỏi cái này có ý nghĩa không? Đừng tự cho mình là đúng, quay về chờ đi.”
Hắn không trả lời ba câu hỏi của ta, hoàn toàn khiến ta nổi giận.
“Ngài nghĩ ai muốn đứng đây chịu gió lạnh nhìn mặt ngài lạnh lùng, ta đâu có bệnh, về phủ ngắm trăng không tốt hơn sao?” Ta cười lạnh, chỉ vào lãnh cung đã thành tro tàn, “Chuyện đêm nay rõ ràng là che đậy sự thật, thay vì đứng đây gây nghi ngờ, chi bằng đi điều tra xem rốt cuộc đang che giấu cái gì, ít nhất báo thù cũng có mục tiêu!”
Giang Chấn Diệp ngẩn người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt sắc bén: “Nàng biết điều gì sao?”
Ta suýt chút nữa nhắm mắt xuôi tay, chẳng lẽ không thể chuyển sang chuyện khác trước khi hỏi sao?
Có lẽ sự im lặng của ta đã cho hắn câu trả lời, hắn trầm ngâm hồi lâu, một lúc sau mới nói: “Nữ nhân quá thông minh, tính toán quá nhiều sẽ tự hại mình. Nghiêm Trân, đôi khi biết ít thì sống lâu.”
Cái này... Ta nghĩ, nếu không phải sợ liên lụy đến ta, ta đã chẳng thèm đến đây.
“Vương gia, ngài không thấy sống tỉnh táo thú vị hơn là sống mơ hồ sao?” Ta giả vờ vô tội, giơ tay lên nói.
“Cũng đúng.” Hắn nói.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn ta lại khác đi, phức tạp hơn, như thể khơi dậy tham vọng đã ngủ yên từ lâu, chưa từng lộ ra trước mặt ai.
10
“Ta có thể giúp ngài một tay, nhưng ta có điều kiện.”
Hai chữ điều kiện khiến hắn thoáng chút khó hiểu, cười khẩy: “Giữa phu thê, sao lại cần điều kiện?”
Nếu có thể, ta muốn mượn xô nước của tiểu thái giám bên cạnh, đổ cả xô nước lên đầu hắn, để hắn tỉnh táo lại trong đêm lạnh này.
“Vương gia, ngài biết câu ‘trên trời không rơi bánh bao’ không?” Ta cười nhẹ, “Nếu có, thì cái giá là phải có người c.h.ế.t trước đã.”
“Nàng muốn gì?” Hắn hỏi ta.
Câu này thật đơn giản.
“Ta luôn rõ ràng trong giao dịch, một tờ giấy hòa ly, đổi lấy một vị trí ngài muốn, thế nào?” Ta khẽ nhếch môi, nói nhỏ vào tai hắn.
Ta nói là vị trí Thái tử mà hắn muốn.
“Không thể.” Hắn nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp từ chối.
Có lẽ hắn bị bệnh, vụ trao đổi một đổi một này, nhìn thế nào cũng là ta chịu thiệt hơn.
“Tô quý nhân, không phải c.h.ế.t cháy.” Ta chuyển sang chủ đề khác.
Nhìn về phía lãnh cung dần bị dập tắt, hoang tàn không thể tả. Đám cháy này làm cho lãnh cung vốn đã lạnh lẽo càng thêm đổ nát, như một lời nguyền giáng xuống trong đêm, cuốn đi mọi sự sống bị giam cầm bên trong, u ám.