Không Ngờ Hai Con Rắn Tôi Nhặt Về, Đều Muốn “Ăn” Tôi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:16:55
Lượt xem: 2,758
16
Sau khi hai người họ rời đi, tôi không ngoan ngoãn ở nhà mà mua một bó hoa và ít đồ ăn đến nghĩa trang.
Ngồi trước mộ, tôi khẽ vuốt ve tấm bia bằng đá cẩm thạch: "Bà nội, con vô ý làm mất bùa hộ mệnh người cho rồi."
"Bà nội, con lại gặp yêu quái rồi, lần này chắc chắn bọn họ sẽ ăn thịt con, nhưng con không hề buồn, bọn họ cho con cảm giác được ở nhà, vậy là đủ rồi."
Tôi ôm gối, dựa vào bia mộ, để tôi nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút rồi sẽ về.
Cửu Chi và Cửu Hợp trở về nhà, không thấy bóng dáng Cốc Hòa đâu, Cửu Chi nhíu mày, hôm nay là cuối tuần, cô ấy có thể đi đâu được nhỉ?
Cậu ta vừa quay đầu định hỏi Cửu Hợp thì đã bị dọa sợ, gương mặt vốn dĩ hiền hòa lúc này lại lạnh lùng như băng sương. Đôi môi mỏng mím chặt, đường quai hàm căng lên, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lẽo, khiến người khác không dám đến gần.
"Anh... anh đừng nóng giận."
Cửu Hợp lạnh lùng nói: "Anh không nóng giận."
Anh ta giơ tay lên, cắn nhẹ ngón tay, vẽ một bùa chú phức tạp trên không trung, một đường màu đỏ từ không trung kéo dài ra ngoài.
Lúc bọn họ tìm thấy tôi theo đường chỉ đỏ, tôi đã bị đông cứng, toàn thân lạnh cóng.
Cửu Hợp lập tức ôm lấy tôi, dùng mặt mình áp vào mặt tôi.
Nhiệt độ cơ thể anh ta vốn thấp hơn người bình thường một chút, nhưng đối với tôi - người đang bị đông cứng thì lại rất ấm áp.
Tôi cố gắng áp sát vào nguồn nhiệt này hơn nữa, gắt gao ôm chặt lấy anh ta.
Cửu Hợp, người vốn đang mang theo sát khí, bỗng chốc bình tĩnh lại, anh ta lại áp mặt vào tôi, dịu dàng nói: "Ngoan nào, về nhà với tôi."
17
Do bị nhiễm lạnh, cộng thêm tâm trạng bất an, nửa đêm tôi đã lên cơn sốt cao.
Cửu Hợp liếc nhìn Cửu Chi, nói: "Em chăm sóc cô ấy cẩn thận, anh đi mua thuốc."
Cửu Chi vội vàng gật đầu.
Cửu Hợp vừa đi, Cửu Chi đã luống cuống như ruồi mất đầu, lúc thì thay khăn lạnh, lúc thì sờ trán tôi.
Con người thật yếu đuối, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, nóng quá!
"Cậu phiền phức thật đấy, đừng đi đi lại lại nữa." Trong cơn sốt, tôi cố gắng mở mắt, giọng khàn đặc nói.
"Nhưng mà chị rất nóng, phải làm sao bây giờ, Cốc Hòa?" Giọng nói của con rắn nhỏ run rẩy, thậm chí còn có chút nghẹn ngào.
Tôi thở dài, chẳng lẽ bọn họ nhất định phải ăn sống tôi mới chịu sao.
"Cơ thể em rất lạnh, để em ôm chị nhé."
Vừa dứt lời, Cửu Chi lập tức hóa chân thành đuôi rắn, quấn lấy người tôi, phần thân trên ôm chặt lấy tôi, sau đó lo lắng hỏi: "Thế này có đỡ hơn không, A Hòa?"
"Thoải mái hơn nhiều rồi."
Con rắn nhỏ không nói gì nữa, chỉ im lặng ôm chặt lấy tôi, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào người tôi.
Lúc Cửu Hợp trở về, anh ta nhìn thấy đuôi rắn của Cửu Chi đang quấn quanh người tôi.
Ánh mắt anh ta tối sầm lại, nhưng lại nghĩ đến tôi đang sốt cao, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Anh ta bước đến bên giường, gỡ đuôi rắn của Cửu Chi ra, đỡ tôi dậy.
"A Hòa, dậy uống thuốc nào."
Tôi vô thức cọ cọ vào cổ anh ta, mở mắt nhìn viên thuốc trên tay anh ta, vậy mà lại đúng là thuốc hạ sốt: "Các người còn biết mua thuốc nữa à?"
Cửu Hợp dùng cằm cọ cọ vào đầu tôi, dịu dàng nói: "Chúng tôi còn biết làm rất nhiều thứ khác nữa."
Cửu Chi từ phía sau ôm lấy eo tôi: "Vì vậy, chị ơi phải mau khỏe lại nhé."
Uống thuốc hạ sốt xong, cơn sốt của tôi không hạ xuống ngay lập tức, trên người tôi bị quấn thêm hai chiếc đuôi rắn một đen một trắng để hạ nhiệt.
Trong cơn mê man, tôi sờ sờ hai chiếc đuôi rắn trên người, thoải mái thật đấy.
"Ưm." Hai con rắn bị sờ trúng, toàn thân khó chịu.
18
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng tôi cũng hết sốt. Nhìn hai người đàn ông vẫn luôn chăm sóc mình, tôi có chút ngượng ngùng nói: "Cảm ơn."
Nhưng mà đối với một món ăn mà cũng dụng tâm như vậy, quả nhiên suy nghĩ của yêu quái không giống chúng ta.
"A Hòa, hôm nay em không cần đi làm, anh đã xin nghỉ giúp em rồi."
"Ồ, vậy à, cảm ơn." Dù sao tôi cũng định đi làm nộp đơn xin nghỉ việc.
1. Tôi sắp bị ăn thịt rồi.
2. Anh quản lý là một tên biến thái.
Vì vậy, chắc chắn là phải nghỉ việc rồi.
Trải qua một đêm, tôi cũng đã hiểu ra, mình chính là miếng thịt tươi ngon, vì vậy bọn họ mới chăm sóc tôi chu đáo như vậy, dù sao thì chất lượng món ăn cũng rất quan trọng mà.
Nghĩ thông rồi, tôi liền thoải mái tận hưởng sự chăm sóc của hai người, cảm giác cơm bưng nước rót thật sự rất tuyệt.
Cửu Chi và Cửu Hợp cũng nhận ra sự thay đổi của tôi, Cửu Chi lặng lẽ hỏi Cửu Hợp: "A Hòa hoàn toàn chấp nhận chúng ta rồi sao?"
Cửu Hợp nhìn cô gái đang ôm đuôi rắn của Cửu Chi, đoán rằng cô ấy có thể đã hiểu nhầm lời trêu chọc của mình, cũng không định giải thích thêm, dù sao như vậy cũng tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-ngo-hai-con-ran-toi-nhat-ve-deu-muon-an-toi/chuong-7.html.]
Nội dung edit thuộc về Bút - page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!
Vì vậy, anh ta nói: "Có lẽ là một kiểu chấp nhận khác."
19
Vừa đến công ty, Ngô Tích đã ân cần hỏi han: "Nghe nói em bị ốm à? Bây giờ thế nào rồi, đỡ chưa?"
Tôi gật đầu, ra hiệu bản thân không sao, đúng lúc tôi định nói với Ngô Tích là tôi sắp xin nghỉ việc.
Quản lý bộ phận của chúng tôi đột nhiên bước vào, lớn giọng nói: "Công ty chúng ta đã bị mua lại, tân chủ tịch hôm nay đến thị sát, mọi người tập trung tinh thần cho tôi!"
Hả?
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, mới có một ngày cuối tuần mà công ty đã bị mua lại rồi? Còn đổi chủ tịch mới?
Nhưng với một người sắp nghỉ việc như tôi mà nói, đây chẳng phải chuyện gì to tát cả.
Ngô Tích còn lén lút nói với tôi một chuyện: "Nghe nói Lộ Thư đã nghỉ việc vào cuối tuần, thậm chí còn không cần lương, nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra, em biết không?"
Tôi lắc đầu, nhưng tin tức này đối với tôi mà nói lại là chuyện tốt.
Thấy tôi ngẩn người, Ngô Tích đột nhiên đá vào chân tôi: "Chủ tịch đến rồi!"
Lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn, tôi c.h.ế.t lặng, Cửu Hợp?
20
Cuối cùng tôi cũng không nộp đơn xin nghỉ việc.
Trở về nhà, tôi vẫn nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc.
Yêu quái bây giờ gan to thế sao?
"Sao cứ nhìn chằm chằm tôi thế?" Cửu Hợp nhìn tôi, ánh mắt thích thú.
Tôi cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ: "Tại sao anh lại..."
Cửu Hợp vừa nghe đã hiểu ý tôi: "Tôi đã nói với em rồi, chúng tôi còn biết làm rất nhiều thứ khác nữa."
Cửu Chi cũng ghé sát lại: "Chị không tò mò tại sao anh quản lý của chị lại nghỉ việc sao?"
Vẻ mặt cậu ta như đang nói, chị mau hỏi đi, chị mau hỏi đi.
Tôi thực sự cũng có chút tò mò: "Tại sao?"
Cửu Chi tự hào nói: "Bởi vì hắn ta là yêu quái chuột!"
???
Liên tưởng đến biểu hiện của Lộ Thư lúc đó, tôi cũng phản ứng kịp: "Vậy ra cuối tuần cậu đi xử lý chuyện này sao?"
Cậu ta gật đầu, chiếc đuôi rắn màu đen còn lắc lư vài cái.
21
Tối đó, khi đang bị kẹp giữa hai người đàn ông, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Họ, một trước một sau, đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhìn Cửu Hợp: "Là tối nay sao?"
Cửu Hợp mỉm cười, gật đầu, còn Cửu Chi thì lộ vẻ mặt khó hiểu.
Tôi nhắm mắt lại, cuối cùng ngày này cũng đến rồi sao.
Cửu Hợp vùi mặt vào cổ tôi, khẽ cười, còn Cửu Chi thì đưa đuôi rắn đến trước mặt tôi.
"Chị ơi, sờ em đi ~"
Tôi ngoan ngoãn sờ đuôi rắn của cậu ta, nghe thấy tiếng cậu ta rên rỉ đầy thỏa mãn.
Đây là nghi thức trước bữa ăn sao?
"A Hòa, em là của chúng tôi."
22
Sáng hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa.
Tôi mặt không cảm xúc xoa xoa eo mình, thì ra là "ăn" kiểu này sao?
Cửu Chi bế tôi lên, lại cọ cọ vào người tôi: "A Hòa."
"Cửu Hợp đâu?"
Vừa dứt lời, tôi đã thấy anh ta lau tóc, bước ra từ phòng tắm.
Giọng anh ta đầy ý cười: "Sao thế?"
"Anh lừa em!"
"Anh không lừa em, là em tự hiểu nhầm thôi."
Cửu Hợp cúi người xuống, hôn lên khóe miệng tôi.
Từ giây phút em cứu chúng tôi, chúng tôi đã là của em rồi, A Hòa.
Là linh xà của em, chúng tôi nguyện ý gánh vác nhân quả cùng em.
[Hoàn]