Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Quan Tâm Cả Thế Giới, Chỉ Muốn Em - Chapter 25-28

Cập nhật lúc: 2024-07-16 20:42:31
Lượt xem: 667

25.

Gặp lại người đã lâu không gặp, nháy mắt có chút hoảng hốt.

Có điều, anh đã không còn là chàng trai ẩn mình trong góc nữa.

Anh dương dương tự đắc ngồi vào ghế chủ vị, không nói một lời, nhưng anh đã trở thành một sự hiện diện mà không ai có thể bỏ qua.

Một ánh mắt nặng nề dừng ở tôi.

Bữa tiệc tối này không chỉ có tôi và anh ấy.

Xét về địa vị kinh doanh, tôi thậm chí có thể không đủ tư cách để dùng bữa một mình với anh ấy.

Hạng mục này rất quan trọng.

Nhất định phải lấy được.

Nghĩ đến hai câu này, tôi hít một hơi thật sâu và nở một nụ cười thương mại.

"Xin lỗi vì đến muộn, tôi xin phép tự phạt một ly."

Trên bàn ăn thì vui vẻ hoà thuận, nhưng phía dưới luôn có sóng ngầm cuộn trào.

Một số công ty, bao gồm cả tôi, có ý tưởng cho các hạng mục mà anh ấy có trong tay.

Và gã bụng bia trung niên đang cố tình làm hài lòng chàng trai trẻ, trong đó có tôi.

Sau vài ly rượu khi đêm xuống, bụng tôi cồn cào rõ rệt.

Tôi không thể nhịn được nữa nên rời khỏi bàn và đi vào phòng tắm.

Thật ra hôm qua tôi mới đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu tiếp tục uống rượu thì sớm muộn gì cũng xong đời.

Nhưng có rất nhiều việc tôi không thể không làm, mà tôi và anh trai kia thực sự không có tình cảm gì cả.

Suy cho cùng thì cả hai chúng tôi đều được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.

Tôi không quan tâm lắm đến việc công ty của anh ấy có bị phá sản hay không.

Nhưng công ty của anh ấy nuôi dưỡng hàng nghìn người.

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt mình trong gương.

Bỗng nhiên phát hiện ra mình thật đáng thương khi bị anh trai khống chế cả đời.

"Tôi không biết cô lại uống rượu giỏi như vậy đấy."

Giọng nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Tôi nhìn sang đó và thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang đứng dựa vào cửa.

Ánh mắt của anh giống như một thanh kiếm sắc bén cắt xuyên thời gian.

Rơi trên đôi lông mày lo lắng của tôi.

26.

“Ngày hôm đó tôi không rời đi mà không từ biệt.”

Có lẽ chỉ rượu làm đầu óc tôi tê dại nên tôi vội vàng giải thích lời hứa đó khi gặp lại nhau.

"Tôi biết.”

Anh buông nhẹ hai từ.

Đúng vậy, anh ấy làm sao có thể không biết chứ. Anh là tam thiếu gia của Lục gia, có hiểu lầm gì cũng đã điều tra từ lâu rồi.

Tuy nhiên, thời hạn đã qua rồi.

Tôi lắc đầu, cố gắng thoát khỏi cơn choáng váng và đi ngang qua anh ấy.

Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.

“Ở các bữa tiệc rượu khác, cô cũng làm hài lòng những người đàn ông như thế này sao?”

“…”

Tôi nghiêng đầu.

"Nếu có lợi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-quan-tam-ca-the-gioi-chi-muon-em/chapter-25-28.html.]

Tôi đã nói dối.

Nhưng tôi cảm thấy rõ ràng bàn tay đang giữ cổ tay tôi siết chặt lại.

"Khi ai đó cho cô thứ gì đó tốt, cô sẽ vội vàng bám lấy nó, phải không?"

Anh ấy đột nhiên dừng sức, tôi liền lao vào vòng tay anh ấy.

Mùi tuyết tùng quyện với mùi t.h.u.ố.c lá mát lạnh khiến trong một khoảnh khắc nào đó tôi cuối cùng cũng hiểu rằng anh đã khác xưa.

Những ngón tay của tôi móc vào cổ anh ấy, tôi nhìn anh với đôi mắt mờ mịt.

"Sao anh không thử xem?"

Anh ấy đột nhiên đặt bàn tay lạnh giá của mình vào cổ tôi và xoa nhẹ.

"Không thử."

Tôi lạnh đến rùng mình.

27.

Hạng mục này dự là không thành công rồi.

Tôi đứng trước cửa hội sở.

Gió thu quấn quanh mặt người, ánh đèn pha chói lóa của xe cộ lướt qua.

Tài xế vừa nói với tôi rằng vì lý do nào đó mà xe không nổ máy được nên bây giờ tôi cảm thấy mình như một người vô gia cư sống ngoài đường.

Thật xui xẻo.

Dù sao tôi cũng không biết người đó nên tôi chỉ muốn ngồi xổm xuống.

Đèn pha của một chiếc ô tô chiếu thẳng vào tôi.

"..."

Tôi nhìn Khâu Phong đang ngồi ở ghế sau... Không, tên thật của anh ấy chắc là Lục Trì.

Anh ấy dùng khẩu hình để nói với tôi.

"Lên đi."

Đầu óc tôi choáng váng vì rượu, ngừng hoạt động trong vài giây rồi lạc lối trong cơn gió lạnh.

Và tôi bước lên chiếc Porsche Cayman màu bạc.

Vũ Khúc Đoạn Trường

28.

Hệ thống sưởi trong xe vừa phải, làm dịu đi cái lạnh trên da.

Giống như anh ấy đã từng đối xử với tôi như vậy.

Người đàn ông tựa vào ghế lật xem hợp đồng trên tay.

Đưa nó cho tôi.

"Có muốn ký không?"

Tôi mở nó ra và nhìn thoáng qua tôi biết đó là hạng mục mà tôi đang nhắm đến. Nhưng những cái anh đưa ra, so với tưởng tượng của tôi còn nhiều hơn nhiều.

Tôi ngước nhìn anh.

Đôi mắt của người đàn ông không hề d.a.o động, anh ta nói từng chữ một,

"Nó vốn đã được chuẩn bị cho cô."

...

Xe chạy bình thường, chúng tôi im lặng nhìn nhau.

Một lúc sau, khóe miệng tôi giật giật.

"Cảm ơn... Sếp Lục đã đánh giá cao."

Đôi mắt đen của anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

Một lúc sau liền cười.

“Không có gì.”

Loading...