Không Quan Tâm Cả Thế Giới, Chỉ Muốn Em - Chapter 29-30
Cập nhật lúc: 2024-07-16 20:43:10
Lượt xem: 553
29.
Chiếc xe đã được sửa chữa sau hai hoặc ba ngày.
Người ở cửa hàng 4S nói rằng xe đã có kẻ động vào, họ không biết là ai nhưng tôi đoán được ai đã làm điều đó.
Cuối tuần có thời gian tôi phải đến bệnh viện.
Anh tôi gần như không thể sống nếu thiếu máy thở. Tôi dựa vào giường bệnh. Bác sĩ nói có lúc anh ấy nghe được, có lúc không.
"Anh ơi, em đã gặp lại Khâu Phong."
Vũ Khúc Đoạn Trường
"Công ty... không bị phá hủy trong tay em."
"Anh chắc hẳn là rất vui nhỉ, vì em đã trưởng thành giống như những gì anh mong đợi."
Các chỉ số trên thiết bị không hề thay đổi.
Anh ấy giống như một gốc cây không bao giờ hiểu được lời tôi nói.
Tôi thở dài, quay người bước ra khỏi cửa phòng bệnh.
...
Đã cuối năm rồi.
Các loại hình giải trí lần lượt nổi lên, tình hình năm nay còn nhiều sóng gió hơn năm ngoái.
Tôi nghe Khâu Phong nói rằng lão gia nhà họ Lục sắp không qua khỏi rồi, trong một gia tộc lớn như thế này, hầu như anh em nào cũng có mưu đồ riêng, tranh giành tài sản của gia đình đến ngươi sống ta c.h.ế.t .
Chỉ là tôi không ngờ anh ấy lại chọn tôi làm đối tác.
"Tại sao?"
Âm nhạc trong quán cà phê luôn có một phong cách nhất định.
Tôi cầm ly cà phê của mình và nhìn anh ấy chăm chú.
"Từ góc độ phát triển công ty, tôi đánh giá cao cách xử lý vấn đề của cô."
"Từ góc độ lựa chọn đối tác, cô là sự lựa chọn tốt nhất."
Câu trả lời của anh ấy cực kỳ nghiêm túc.
Màn đêm buông xuống trong đôi mắt.
"Vậy cô có sẵn lòng hợp tác với tôi không?"
Tôi thở dài và gõ nhẹ vào mép cốc cà phê của anh ấy.
"Tôi đồng ý."
"Nhưng..."
Không có đối tác lâu dài, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.
Tôi không nói những lời tiếp theo, có lẽ anh ấy đã hiểu. Anh ấy chỉ mỉm cười, giống như trước đây.
Chỉ cần ở bên anh ấy, tôi sẽ cảm thấy an tâm.
30.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-quan-tam-ca-the-gioi-chi-muon-em/chapter-29-30.html.]
Cuộc đấu tranh nội bộ trong Lục gia kéo dài một thời gian.
Là người đã từng trải nghiệm cá nhân, tôi hơi sợ thủ đoạn của Khâu Phong.
Anh ấy không hề giống kẻ ngốc mỉm cười nhẹ nhàng bên cạnh tôi.
Vị tam thiếu gia không được xem trọng này này đã mạnh mẽ nhấn chìm anh cả và anh hai rồi đi đến ghế chủ vị.
Tôi đứng về phía bên phải, và nhờ có Khâu Phong, ngày càng có nhiều người đến ủng hộ tôi.
Tại một bữa tiệc từ thiện.
Tôi đã gặp một người không ngờ tới.
Đoàn Uyên không còn là thiếu gia mà mọi người từng ghen tị nữa.
Hắn mặc một bộ đồ hiệu cũ đã sờn. Quần áo tuy gọn gàng ngăn nắp nhưng cũng không giấu được vẻ tiều tụy trên khuôn mặt.
Hắn chen chúc về phía tôi, chúc mừng tôi.
"Giang tiểu thư, em còn nhận ra tôi không?"
"Chúng ta trước kia..."
Hắn ho khan một tiếng, cười với tôi đi.
"Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ về em kể từ khi em rời đi. Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể..."
Tôi cau mày và lùi lại, nhưng anh ấy đã rõ ràng là có chút lo lắng và muốn nắm lấy cổ tay tôi.
“Tiểu Vu, em còn thích tôi đúng không?”
"Họ nói rằng em rất giỏi, xin hãy cứu công ty của tôi..."
Cái quái gì vậy?
Tôi loay hoay một chút, vừa định nói chuyện thì cổ tay hắn bất ngờ bị một người khác nắm lấy.
"Đoàn thiếu gia, gia giáo nhà ngài chính là động tay động chân với phụ nữ ở nơi công cộng sao?"
Đoàn Uyên như bừng tỉnh nhìn chúng tôi.
Trên thực tế, hầu hết mọi người trong bữa tiệc từ thiện này đều đến để nịnh nọt Khâu Phong.
Người vừa đảm nhận vị trí gia chủ Lục gia.
"Anh... anh là..."
"Anh là Khâu Phong??!"
Một người phụ nữ cũng đi tới, hai người này hình như cũng vừa mới biết hôm nay.
Chàng trai và cô gái mà họ từng bắt nạt một cách bừa bãi từ rất lâu trước kia
Lúc này đã đứng ở một vị trí ngoài tầm với của họ.
Khâu Phong nhún vai, cười với họ.
"Đoàn thiếu gia, tôi vẫn nhớ những gì anh đã nói với tôi sáu năm trước."
"Anh nói rằng tôi và Tiểu Vu là một cặp trời sinh."
"Quả thật vậy, chúng tôi chính là một cặp trời sinh."