Không Quan Tâm Cả Thế Giới, Chỉ Muốn Em - Chapter 31 (End)
Cập nhật lúc: 2024-07-16 20:44:11
Lượt xem: 572
31.
Bữa tiệc tối dần đi đến hồi kết.
Thật ra tôi chưa bao giờ thích môi trường ồn ào.
May mắn thay, ở vị trí hiện tại, không ai có thể ép tôi uống rượu.
Tôi chỉ trốn ở sân sau khách sạn.
Thật ra tôi biết có một người đang chậm rãi đi theo sau tôi.
Tôi quay lại nhìn anh giữa những bụi hoa hồng.
"Anh bị cuồng theo dõi à?"
Anh ấy nhướn mày và mỉm cười với tôi.
Khi Khâu Phong mỉm cười dường như luôn có thể xoa dịu mọi cảm xúc của tôi.
Anh ấy từ từ ngồi xuống bên cạnh tôi.
Gió đêm thổi lướt qua người, sao đêm treo trên dải ngân hà.
Không biết tại sao, trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi buồn khó tả.
Tôi nhìn lên bầu trời đêm vô tận, nhẹ nhàng nói.
"Anh trai tôi đã được chôn cất ba ngày trước."
"Tôi không cảm thấy gì khi anh ấy chết. Anh ấy là người thân duy nhất của tôi, nhưng tôi cảm thấy anh ấy như những người xa lạ."
"Gia đình tôi và tôi đều là những con quái vật. Cha mẹ chúng tôi vô sinh. Họ chỉ muốn tìm người thừa kế khi nhận nuôi chúng tôi."
"Chúng tôi chưa từng yêu thương nhau dù chỉ một chút."
"Mẹ tôi suýt g.i.ế.c tôi khi tôi lên bảy vì tôi làm đổ sữa lên bộ đồ thời trang cao cấp của tình nhân bà."
"Anh trai tôi đã g.i.ế.c bố mẹ tôi vì không chịu nổi hai người đó. Nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc cứu tôi."
"Anh ấy chỉ ép tôi phải làm theo những gì anh ấy muốn. Nếu tôi dám chống cự, anh ấy sẽ đánh tôi.”
“Anh ấy đã biến tôi trở thành loại người như anh ấy. Khi tôi đứng vào vị trí của anh ấy, tôi thấy rằng mình cũng đã bị tước đoạt tình cảm mất rồi.”
“Tôi không biết yêu là như thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-quan-tam-ca-the-gioi-chi-muon-em/chapter-31-end.html.]
Rõ ràng là tôi không uống nhiều, nhưng không biết thế nào lại bộc lộ tâm tình sâu kín của mình với anh ấy.
Tay tôi đột nhiên bị kéo lên, tôi nhìn chằm chằm vào những ngón tay của chúng tôi đột nhiên đan vào nhau.
Tại một thời điểm nào đó, tôi nhận ra mình cũng có sơ hở.
“Tiểu Vu, thật ra trước mười lăm tuổi, tôi thực sự là một kẻ ngốc. Năm mười lăm tuổi ấy, mẹ tôi lén đưa tôi ra nước ngoài phẫu thuật, khi đó tôi mới tốt lên.”
"Trong ca phẫu thuật đó, khả năng c.h.ế.t trên bàn mổ là rất cao. Bà ấy không hề yêu tôi chút nào, bà ấy chỉ mong có thể dùng tôi để lấy lại được địa vị của mình."
"Đúng vậy. Khi nằm trên bàn mổ, tôi cảm thấy rất đau đớn, giống như bị những người đó ném đá khi còn nhỏ vậy."
"Tôi đã nghĩ tôi không thể trốn thoát cho đến khi có ai đó tới ôm tôi."
"Cô bé đó đã đưa tôi đi trong màn sương mù tối tăm, bởi vì có cô ấy, nỗi đau đã không còn nữa."
"Sau này tôi phải ẩn nhẫn trong gia đình."
"Tôi vẫn phải làm một kẻ ngốc, nhe răng nanh khi kẻ thù dễ bị tổn thương nhất."
"Cô bé ấy đã đồng hành cùng tôi trong những ngày tháng cô đơn đó."
"Vậy nên, em đừng sợ rằng sẽ không bao giờ có thể yêu được ai khác."
"Nếu em thực sự mất đi tình cảm, tôi sẽ bù đắp cho em."
"Tôi sẽ đợi em, giống như sáu năm trước vậy."
Gió trên núi đã khuấy động những ngôi sao nhỏ.
Vũ Khúc Đoạn Trường
Tôi chợt nhận ra rằng Khâu Phong luôn là Khâu Phong trước mặt tôi.
Khi anh cười rộ lên, đó là một Khâu Phong dịu dàng.
Đầu anh vùi vào cổ tôi, anh mỉm cười như thì thầm.
"Sáu năm, mười hai năm, mười tám năm."
"Tôi sẽ giúp em nhớ lại những ngày em không thể nhớ được."
Sau này tôi đã hiểu tại sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh ấy.
Bởi vì anh ấy là người duy nhất mà tôi dành sự ấm áp chân thành nhất.
Giống như trước kia.
Lần đầu gặp mặt cũng như vậy.