KHÔNG THẸN LƯƠNG TÂM - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-06-10 12:40:47
Lượt xem: 1,655
Trong phòng hắn ta có than lửa, có chăn bông, có đồ ăn uống, chắc chắn rất dễ chịu.
Một khi đi, chính là người của hắn ta.
Cấp bậc của Dương Sinh cao hơn chúng ta, ma ma quản sự lại là dì của hắn ta, theo thế tục phán đoán, loại nha đầu như chúng ta đi theo hắn ta, xem như là trèo cao rồi.
Tư Mẫn còn là tội nô, nhưng nếu như không có cơ duyên lớn, đời này khó có ngày nổi danh.
Người khác đều thấy Dương Sinh đối xử tốt với nàng ta, nàng ta gả đi chắc chắn sẽ không chịu khổ.
Nhưng ta biết, Tư Mẫn sẽ không đồng ý, bởi vì từ đầu tới cuối nàng ta đều chưa từng thích Dương Sinh, chỉ muốn chèn ép lợi ích từ trên người hắn ta.
Quả nhiên, Tư Mẫn từ chối Dương Sinh.
Dương Sinh đại khái biết được mình là ván cầu của Tư Mẫn vá, không tùy ý cho nàng ta hút m.á.u nữa, cho nên quyết tâm lòng dạ sắt đá, không đưa chăn bông cho nàng ta, cũng không mời đại phu.
Ngay khi Tư Mẫn khổ sở không nơi nương tựa, Lưu Xuân Hoa lại mang theo chăn mền tới ngủ bên cạnh nàng ta, hai người quấn cùng nhau vượt qua giá lạnh.
Ta rất khiếp sợ, bởi vì Lưu Xuân Hoa này luôn luôn ham tiền tài, không chịu thiệt thòi, cái gì cũng muốn tranh, thật sự không ngờ nàng ta sẽ chủ động chăm sóc một người nàng ta chán ghét.
Ta hỏi nàng ta: "Sao lại làm như thế?"
Lưu Xuân Hoa thở dài: "Bởi vì nàng đã từng cho ta nửa cái màn thầu, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng c.h.ế.t đi, làm người, không thể không có lương tâm."
Trong chớp mắt, ta không biết nên đánh giá người này như thế nào.
Ta cảm thấy loại chuyện này không phải chuyện nàng ta làm ra được, dù sao nàng ta cũng là Lưu Xuân Hoa!
Lưu Xuân Hoa chăm sóc Tư Mẫn, rất nhanh cũng nhiễm bệnh.
Ma ma quản sự lạnh lùng kêu người chuyển hai người đến thiên phòng.
Thiên phòng hở khắp xung quanh, càng rét lạnh hơn.
Ta do dự thật lâu, có lẽ bị Lưu Xuân Hoa làm cho xúc động, đưa áo bông vào trong thiên phòng để các nàng chia nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-then-luong-tam/chuong-15.html.]
Dù sao chăn mền dày cũng đủ để ta vượt qua mùa đông rồi.
Tư Mẫn mệt mỏi ngủ gật trên giường, Lưu Xuân Hoa ho đến kinh thiên động địa, vẻ mặt lại rất lạnh nhạt.
"Hối hận không?" Ta hỏi.
"Hối hận." Nàng ta nói thật: "Nếu như biết sẽ nhiễm bệnh, ta chắc chắn không làm người tốt."
Nói xong, khuôn mặt đen nhánh của nàng ta cười rộ lên: "Nhưng mà gần nhất đã nghĩ thông suốt rồi, sinh tử mỗi người có số, nếu như làm nha hoàn cả đời, cũng chưa chắc đã tốt, nói không chừng đầu thai sớm, còn sớm được đi làm chủ tử, quý nhân!"
Tinh thần của nàng ta coi như không tệ.
Ta im lặng một lát, rời đi.
Sau khi Tư Mẫn tỉnh lại, không chịu được ốm đau giá lạnh, đồng ý đi tới phòng Dương Sinh.
Dương Sinh đón Tư Mẫn đi, cũng không đón Lưu Xuân Hoa, để một mình nàng ta ở thiên phòng chờ chết.
Ta khẽ cắn môi, bốc thuốc thay Lưu Xuân Hoa.
"Không cần, không cần, ta hiểu rõ thân thể của chính mình." Nàng ta từ chối.
Ta hỏi: "Ngươi có hận Tư Mẫn hay không?"
Nàng ta nói: "Không hận, ban đầu là chính ta chủ động hầu hạ nàng, chẳng trách được người khác. Chết sớm siêu sinh sớm, kiếp sau hưởng vinh hoa phú quý ha ha ha."
Lời của nàng ta thoải mái, lạnh nhạt.
Sự thong dong này, ta chưa từng nghĩ sẽ có thể nhìn thấy trên người nha hoàn tham lam, chua ngoa này.
Đó là cảnh giới Tư Mẫn theo đuổi vài chục năm, người khác khen vài chục năm cũng không đạt được.
Lạnh nhạt thoải mái, thong dong ưu nhã.