Không trân trọng - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:05:49
Lượt xem: 2,020
3
Những giọng nói xung quanh ồn ào đến mức tôi không thể rời mắt khỏi đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống tôi của Tống Từ.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Tống Từ như thế này là khi tôi học năm thứ hai trung học, khi tôi bị cả lớp chặn lại trong phòng triển lãm hoa của trường ...
Tống Từ khi đó cũng giống như bây giờ, sắc mặt nghiêm nghị, cực kỳ không vui, tôi còn tưởng rằng Tống Từ đang ghen... Nhưng hóa ra tôi lại tự mình đa tình.
“Đàn em.” Nguyên Khúc đánh thức tôi: “Đi lên đi.”
“À, vâng.” Tôi lơ đãng gật đầu.
Mới đi được hai bước, Tống Từ đã đứng trước mặt tôi, giơ cánh tay đang chảy m.á.u lên: “Đường Thi, không thấy anh bị thương sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, không nói được lời nào khi bắt gặp đôi lông mày và đôi mắt đen láy của Tống Từ, anh ta nhìn tôi chằm chằm một cách kiên định, như thể muốn thấu tận tâm hồn tôi.
Đằng sau anh ta, Tiểu Tiểu đang cố gắng di chuyển về phía này.
"Tống Từ... !"
Nhìn thấy Tống Từ lo lắng đỡ Tiểu Tiểu sắp ngã, lòng tôi hơi se lại.
"Sao em không chờ anh, đang bị thương, phải nghe lời.”
Trong lúc Tống Từ đang dịu dàng nói với Tiểu Tiểu, tôi đi theo Nguyên Khúc lên lầu. Đến cửa phòng bệnh, bước chân tôi khựng lại.
"Đàn anh, hi vọng anh đừng nói cho mẹ tôi biết chuyên vừa rồi."
"Tôi biết, đừng lo lắng."
Nguyên Khúc cụp mắt xuống một lúc, rồi đột nhiên nhìn tôi.
"Anh ta như thế này, em có dự định gì không?"
"Tôi……"
Tôi không biết nên nói như thế nào, dường như có một sức nặng đè trong lòng, khiến tôi gần như không thở nổi.
"Thi Thi, em là một em gái tốt, em xứng đáng được yêu thương."
Lời nói của Nguyên Khúc đột nhiên phá vỡ sự phòng bị của tôi, không thể chịu đựng được nữa, tôi ngồi xổm xuống, khóc thảm thiết. Đã bao lâu rồi tôi không được nghe những lời như vậy, tôi có đáng được yêu thương không?
Thùng rác phía sau đột nhiên "bùm" một tiếng. Tôi và Nguyên Khúc quay đầu lại liền thấy Tống Từ với sắc mặt lạnh lùng ném khăn giấy thấm m.á.u vào thùng rác, m.á.u trên tay phun ra.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-tran-trong/phan-3.html.]
"Anh……"
Tôi muốn hỏi Tống Từ tại sao không ở lại với Tiểu Tiểu, nhưng khi mắt tôi chạm vào vết thương trên tay anh ta, giọng điệu của tôi lập tức thay đổi.
"Anh chờ ở chỗ này, tôi đi tìm băng gạc!"
Khi tôi tìm được băng gạc và quay lại, Tống Từ đã biến mất, chỉ còn Nguyên Khúc ở lại.
"Anh ta trả lời điện thoại và rời đi rồi." Nguyên Khúc nói.
À… Trong lòng không khỏi tự giễu, hiện tại mình còn đang mong đợi điều gì?
Nguyên Khúc lấy băng gạc ra khỏi tay tôi, nhìn vết lõm do móng tay tạo ra, thở dài: “Đường Thi, hãy để anh ta đi.”
Nguyên Khúc vỗ vai tôi để tôi yên tâm. Mũi tôi đột nhiên chua xót.
Trong mối quan hệ giữa tôi và Tống Từ, tôi sẽ luôn chạy theo anh ta. Tôi nghĩ rằng miễn là tôi tiếp tục theo đuổi, một ngày nào đó tôi sẽ có thể chạy đến bên anh ta. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta hoàn toàn không ở trước mặt tôi, tôi không biết anh ta đã rời khỏi thế giới của tôi từ lúc nào.
Sau một đêm mất ngủ, ngày hôm sau khi tôi đến bệnh viện với quầng thâm dưới mắt, Tống Từ đã đến sớm. Anh ta không bao giờ dậy sớm vào thứ bảy và chủ nhật, thói quen này đã hơn mười năm chưa bao giờ thay đổi. Thật hiếm có! Tôi không hiểu Tống Từ đang nghĩ cái gì.
Anh ta bổ cam cho mẹ tôi, khiến mẹ vui vẻ cả buổi sáng, rồi gọi đồ ăn mang đến vào buổi trưa. Ăn xong, dưới sự thúc giục của mẹ, anh ta nói sẽ tiễn tôi đi.
"Không cần. Anh trở về đi, tôi ở lại đây."
Không cho tôi cơ hội phản bác, Tống Từ trực tiếp kéo tôi ra khỏi phòng.
"Anh không cần phải cười với tôi?" Ra khỏi cửa phòng, tôi vùng khỏi tay anh ta.
"Hôm nay, anh trai em đến để đi cùng với em."
Trái tim tôi run lên dữ dội, đối với Tống Từ tôi có lẽ sẽ mãi là một lốp dự phòng, một công cụ cho những trò giải trí nhàm chán. Tống Từ muốn nắm tay tôi, nhưng tôi đã hất tay anh ta ra như một phản xạ.
Trước đây, mỗi khi ra ngoài, tôi luôn đòi Tống Từ nắm tay, dù anh ta thấy phiền phức, tôi vẫn nhất quyết đòi như vậy. Lúc đó, tôi luôn tưởng tượng cảnh người đi đường nhìn thấy chúng tôi nắm tay nhau như một cặp đôi, tôi sẽ rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ bàn tay này không sạch sẽ, đó là bàn tay đã nắm và chạm vào cơ thể của Tiểu Tiểu.
“Đường Thi.” Sắc mặt Tống Từ trầm xuống, giọng cũng trầm hẳn: “Em làm sao vậy?”
Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi: “Chúng ta đã ly hôn rồi, Tống Từ.”
Sắc mặt Tống Từ trở nên lạnh lùng, liếc mắt nhìn phòng bệnh.
"Có phải là bởi vì Nguyên Khúc em mới muốn ly hôn với anh không?"
"Vì anh ấy thì sao, không phải thì sao? Tống Từ, đằng nào thì anh cũng yêu người khác, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy."