Không trân trọng - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:06:06
Lượt xem: 1,793
4
Tôi đã nghĩ rằng Tống Từ hiểu những gì tôi nói, nhưng tôi không ngờ rằng kể từ đó, anh ta lại hoàn toàn thay đổi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Anh ta đến bệnh viện thăm mẹ tôi mỗi ngày sau khi tan sở, cùng ăn cơm và trò chuyện với chúng tôi, tôi đã hơn một lần muốn hỏi rằng, có bao giờ anh ta nghĩ đến cảm giác của Tiểu Tiểu chưa?
Nhưng tôi chưa từng hỏi.
Một ngày nọ, từ bên ngoài trở về, tôi nhìn thấy Tiểu Tiểu đang đứng trước cửa phòng bệnh của mẹ tôi. Tim tôi lỡ một nhịp: "Cô có chuyện gì thế?"
Tôi và Tiểu Tiểu ngồi ở quán cà phê bên cạnh bệnh viện, cứ như chính thất đang chất vấn tiểu tam. Chỉ là hôm nay, tôi cảm thấy mình chính là tiểu tam dính líu đến tình yêu chân chính của bọn họ.
"Đường Thi, cô và Tống Từ đã ly hôn rồi đúng không? Ngày đó, tôi nhìn hai người từ Cục Dân chính đi ra." Tiểu Tiểu mở miệng trước. Giọng cô ấy rất hay, giọng điệu không gấp gáp cũng không chậm rãi, nhẹ nhàng và tao nhã.
Tôi gật đầu.
“Cô còn yêu anh ấy không?” Tiểu Tiểu hỏi thẳng, tôi nhất thời cảm thấy nghẹn ở cổ họng, không biết nên nói gì.
"Tống Từ là một người đàn ông tốt, anh ấy dịu dàng quan tâm tôi. Anh ấy thường dậy sớm mua bữa sáng, hàng ngày quan tâm xem tôi có ăn uống đầy đủ không, anh ấy sẽ lái xe hai tiếng sau giờ làm chỉ để gặp tôi, anh ấy nói chuyện tương lai với tôi, rằng chúng tôi sẽ sinh bao nhiêu đứa con, và chúng tôi sẽ đặt tên con là gì..."
Tiểu Tiểu nắm lấy tay tôi, đôi mắt cô ấy đột nhiên đỏ lên: "Đường Thi, tôi biết cô vẫn còn yêu Tống Từ, nhưng hai người đã ly hôn rồi, làm ơn, hãy để anh ấy đi, được không?"
Nhìn đôi mắt cười, tràn đầy mong đợi, hạnh phúc, và sự cầu xin của cô ấy tôi có thể thấy cô ấy thực sự yêu Tống Từ.
“Được.” Hóa ra lời này cũng không khó nói.
Vì để Tống Từ ngủ thêm một lát, sáng sớm tôi đã dậy sớm đến cửa hàng bánh xèo yêu thích mua đồ ăn sáng cho anh ta; để anh ta có một bữa ăn nóng hổi ngay khi về đến nhà, tôi thường vào bếp hâm đi hâm lại thức ăn cho nóng; tôi mơ ước được cùng anh ta nói về tương lai với những đứa trẻ, tôi muốn sinh một trai, một gái nhưng anh ta luôn làm ngơ và tập trung vào chơi game... Hóa ra anh ta không phải là người thờ ơ mà sự thờ ơ của anh ta là có chọn lọc đối tượng.
Tháng 9, tiết trời trở lạnh, tôi đứng ngoài rất lâu. Khi trở lại phòng bệnh chỉ còn mẹ tôi đang nhắm mắt ngủ còn Tống Từ không biết đã đi đâu. Tôi đoán, anh ta đang ở chỗ của Tiểu Tiểu.
Anh ta đã không ở chỗ Tiểu Tiểu vài ngày, vì vậy Tiểu Tiểu mới đến tìm tôi, con gái luôn có cảm giác không an toàn, vì vậy cô ấy chắc chắn đã nói với Tống Từ.
Trong khi tôi đang miên man suy nghĩ thì mẹ tôi lên tiếng: "Thi Thi, lại đây."
Nhìn thấy ánh mắt mẹ tỉnh táo tôi mới biết vừa rồi mẹ đang suy nghĩ điều gì đó chứ chưa ngủ.
“Sao vậy mẹ?” Mỗi lần áp suất không khí xuống thấp như thế này, tôi lại linh cảm có chuyện không ổn.
“Con định giấu mẹ đến bao giờ?” Sống lưng tôi lập tức cứng đờ, và tôi giả vờ bình tĩnh.
"Con giấu mẹ chuyện gì đau ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-tran-trong/phan-4.html.]
Mẹ tôi lập tức hất đổ cốc nước bên cạnh tôi xuống đất.
"Mấy ngày nay trong bệnh viện mẹ đã nhận thấy con thờ ơ với Tống Từ, nếu không phải mẹ hỏi Tống Từ, mẹ cũng không biết là các con sắp ly hôn. Đường Thi, có điều gì không thể từ từ ngồi nói chuyện với nhau mà lại muốn ly hôn như vậy?"
Người xưa có câu, bất hạnh không bao giờ đến một mình, tôi cầm chiếc cốc với đôi tay run rẩy. Cảm thấy mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào mình, tôi hít một hơi thật sâu và quyết định kể lại toàn bộ câu chuyện.
"Mẹ đừng tức giận."
Tôi cúi đầu không dám nhìn vào mắt mẹ.
"Thực ra, con và Tống Từ đã ly hôn rồi."
"Cái gì?" Mẹ tôi sửng sốt nhìn tôi.
"Con không dám nói cho mẹ biết, sợ ảnh hưởng bệnh tình của mẹ."
Mẹ tôi vẫn còn tức giận đến đỏ bừng mặt: "Mẹ và ba con thật sự quá cưng chiều con. Tống Từ là người tốt như vậy, sao con không cùng nó vui vẻ một chút? Nói ly hôn thì ly hôn? Hôn nhân là trò trẻ con sao?"
Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, không muốn nhẫn nhịn nữa, lớn tiếng nói: "Mẹ, con và Tống Từ là kết hôn trên danh nghĩa, anh ta ngay từ đầu đã không có tình cảm với con!"
"Con……"
Cánh cửa cọt kẹt mở ra. Không ngờ Tống Từ lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này.
"Đường Thi, đi ra ngoài, anh có chuyện muốn nói với em."
Trong hành lang, Tống Từ tay cầm điếu thuốc hờ hững nhìn tôi như nhìn người lạ.
"Làm sao em có thể nói thật với mẹ, lỡ mẹ lại nổi giận thì sao?"
Nhìn kìa, anh ta cũng biết đó là sự thật, đã là sự thật thì cần gì phải che giấu?
"Tôi mệt mỏi rồi, Tống Từ, tôi không muốn giấu giếm nữa."
“Là bởi vì Nguyên Khúc sao?” Tống Từ bẻ điếu thuốc làm đôi, lạnh lùng nói: “Em nóng lòng muốn ở bên cạnh anh ta như vậy sao?”
"Tống Từ!"
Tôi tát vào mặt anh ta, bao nhiêu năm thận trọng, vui buồn của tôi, cái nào không phải do anh ta gây ra, bây giờ anh ta lại trách tôi không thấu tình đạt lý? Tống Từ, anh có tư cách gì nói tôi như vậy?
Tôi cười gằn trong sự tức giận.
"Ừ, Nguyên Khúc đối với tôi rất tốt, tôi muốn ở bên anh ấy, thì sao nào? Đừng quên, Tống Từ, chúng ta đã ly hôn rồi!"