Khuynh Thành - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-10-17 06:58:59
Lượt xem: 5,276
3
Xe ngựa lắc lư đi ra khỏi thành, nhưng lại dừng lại ở cổng thành.
Tố Lan vén màn xe nhìn ra ngoài: “Tiểu thư, Chung tiểu tướng quân đến rồi.”
Ta sững lại một chút, rồi bước xuống xe.
Chung Trần An và ta là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên từ nhỏ, nhưng tính tình hắn cao ngạo, không giống kiểu người mà ta thích.
Hắn cũng cho rằng ta kiêu kỳ, không đủ rộng lượng, nên mối quan hệ giữa chúng ta cũng chẳng thân thiết lắm.
Vì thế, khi lớn lên, ta dần dần giữ khoảng cách với hắn…
Kiếp trước, ở cổng thành gặp hắn, hắn đề nghị hộ tống ta đến chùa Linh An, nhưng ta đã từ chối thẳng thừng.
Nhưng kiếp này… chỉ có hắn mới có thể giúp ta thoát khỏi tình cảnh hôm nay.
Chung Trần An cưỡi ngựa chậm rãi tiến tới, vận bộ trang phục võ tướng, mày kiếm mắt sáng, dáng dấp tuấn tú phi phàm.
Thấy ta bước ra, hắn ngạc nhiên, thúc ngựa lại gần.
“Cố Khuynh Thành, nàng định đến chùa Linh An à?”
Hắn liếc nhìn đám hộ vệ đi theo sau: “Đừng nói ta không nhắc nhở, gần đây quanh chùa Linh An có sơn tặc lộng hành, đám người này của nàng…”
Ta mỉm cười, nghiêm trang cúi chào: “Phiền tiểu tướng quân đưa ta đi một đoạn đường.”
Nụ cười lạnh của Chung Trần An đông cứng lại trên khuôn mặt, hắn kinh ngạc nhìn ta.
“Cố Khuynh Thành, nàng ăn nhầm thuốc à?”
Ta không hề tức giận, vẫn dịu dàng đáp: “Là ta suy tính không chu toàn, quả thực mang theo không đủ người, vì thế mong ngài giúp đỡ.”
Chung Trần An khẽ ho một tiếng: “Cũng coi như nàng biết điều…”
Khi hắn quay đi để tập hợp binh mã, ta lại gọi hắn.
“Chung Trần An.”
Hắn quay đầu lại.
“Nếu có thể, xin ngài hãy mang thêm nhiều binh lính. Nếu gặp sơn tặc, nhất định phải bắt sống.”
*
Chung Trần An quả thực làm việc rất chắc chắn.
Ta bảo hắn dẫn người theo sau chúng ta, giữ một khoảng cách vừa đủ để không bị sơn tặc phát hiện, nhưng cũng có thể kịp thời cứu viện khi cần.
Chung Trần An không hiểu nguyên do, nhưng vẫn làm theo lời ta.
Nhà họ Chung trước đây từng gặp nạn, chính cha ta đã hào phóng bỏ bạc ra giúp đỡ, cứu nhà họ khỏi cơn nguy khốn. Nhà họ Cố có ân với nhà họ Chung, nên dù Chung Trần An không thích ta, hắn vẫn phải nể mặt mà nghe theo.
Đoàn người nhanh chóng tiến vào đường núi.
Người qua lại dần thưa thớt, ta nhìn ra ngoài, cảnh vật quen thuộc hiện ra khiến tim ta bất giác đập nhanh hơn…
Nửa canh giờ sau, một tảng đá lớn bất ngờ lăn xuống từ sườn núi phía trước, làm ngựa hoảng loạn hí dài và đứng khựng lại tại chỗ.
Hơn chục tên sơn tặc tay cầm đao từ trong rừng lao ra, vây kín đoàn người.
Y hệt như kiếp trước!
Cảnh tượng không khác gì kiếp trước!
Sơn tặc và hộ vệ giằng co quyết liệt, nhưng cuối cùng, hộ vệ không địch nổi đám sơn tặc liều mạng, nhanh chóng bị khuất phục.
Một tên sơn tặc cười nham hiểm, định xông tới vén màn xe.
Tố Lan hét lên kinh hoàng, lao mình ôm lấy ta: “Tiểu thư!”
“Ngừng tay!” Tiếng quát đầy uy lực của một nam nhân vang lên.
Tên sơn tặc khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khuynh-thanh/phan-2.html.]
Cả người ta cứng đờ.
Tần Huy...
“Dưới thanh thiên bạch nhật, các ngươi dám làm điều nghịch thiên, trái đạo lý như vậy sao!”
“Ngươi là ai? Đừng xía vào chuyện người khác!”
Bên ngoài, tiếng gươm đao chạm nhau vang lên inh ỏi.
Tố Lan nhìn lén qua khe màn xe, vui mừng reo lên: “Tiểu thư, có anh hùng đến cứu chúng ta rồi!”
Ta lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng dáng đang giao đấu với đám sơn tặc.
Phát hiện ra ánh mắt ta, Tần Huy quay lại, nở nụ cười nhã nhặn: “Tiểu thư yên tâm, tại hạ sẽ bảo vệ tiểu thư.”
Diễn xuất quả thật rất tốt.
Chẳng trách kiếp trước ta không chút mảy may nghi ngờ.
Ta rút chiếc còi mà Chung Trần An đưa ra, thổi một tiếng dài về phía sau.
Chỉ trong chốc lát, Chung Trần An dẫn theo binh lính lao đến, nhanh chóng tham gia trận chiến.
Tần Huy giật mình, luống cuống nhường đường.
Hắn kinh hãi nhìn đám người sát khí đằng đằng lao vào, khiến đám sơn tặc không kịp trở tay.
Nhận thấy tình thế bất lợi, bọn sơn tặc toan bỏ chạy nhưng đã quá muộn.
Chung Trần An ra lệnh, đám sơn tặc nhanh chóng bị bao vây, rồi bị chế ngự, quỳ rạp dưới đất.
Ta bước xuống xe ngựa, nhìn đám sơn tặc đang rên rỉ dưới chân, siết chặt khăn tay trong tay.
“Chung tướng quân, đưa bọn chúng về nha môn, không để sót tên nào!”
Sắc mặt Tần Huy lập tức biến đổi: “Tiểu thư!”
Thấy ta quay đầu lại nhìn, hắn nhanh chóng thu lại vẻ mặt, cẩn trọng nói: “Bọn họ chắc chỉ là người dân quanh đây, cuộc sống khó khăn, ra ngoài kiếm đường sinh nhai, cũng không dễ dàng gì. Sao không tha cho họ?”
“Không dễ dàng gì…” Ta lẩm bẩm.
“Phải rồi.” Tần Huy mỉm cười: “Vì vậy, tiểu thư...”
“Bọn họ không dễ nên định cướp tài sản và g.i.ế.c ta sao?” Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Lý lẽ gì vậy?”
Tần Huy sững sờ nhìn ta.
Đúng rồi, hắn hẳn đã điều tra trước rằng, Cố tiểu thư này tính tình nhu nhược, yếu đuối, rất dễ bị thao túng.
Phản ứng của ta lúc này chắc chắn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Kiếp trước, hắn đã dùng lý do tương tự để thả đám huynh đệ kết nghĩa của mình đi.
Ta không nhìn hắn nữa, quay người bước lên xe ngựa.
“Hôm nay không đến chùa Linh An nữa, ta phải về trừ tà trước, kẻo lại xúc phạm đến Phật tổ.”
Chung Trần An ra lệnh cho binh lính áp giải đám sơn tặc đi sau xe ngựa.
Bọn sơn tặc rõ ràng không ngờ lại gặp tình huống này, có kẻ vô thức nhìn về phía Tần Huy cầu cứu.
Tần Huy lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng chạy theo.
“Tiểu thư!”
Ta ngồi trong xe, kéo rèm lên nhìn hắn.
“Còn ta… ta thì sao?”
“Ngươi?”
Tần Huy cười gượng: “Ta là… là ân nhân cứu mạng của tiểu thư mà.”
“À.” Ta ngỡ ngàng: “Suýt nữa quên mất, đã là ân nhân cứu mạng thì đương nhiên phải hậu tạ rồi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Xin công tử theo chúng ta về kinh thành, tiểu nữ nhất định sẽ hậu tạ hậu hĩnh.”