Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp Này, Nắng Đưa Lối Ta Về - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-02 16:14:45
Lượt xem: 2,303

Đây có lẽ chính là phong thái của một người lãnh đạo, nếu không phải sớm quen biết anh, có lẽ tôi sẽ không dám tiếp cận một nhân vật như vậy.

"Trong ba ngày hãy trả lại số tiền tham ô cho phòng tài chính, và tự động nộp đơn từ chức lên phòng nhân sự, rõ chưa?"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Giám đốc marketing gật đầu liên tục, trán đổ mồ hôi hột, rõ ràng rất căng thẳng và sợ hãi.

10.

Khi người đó đi rồi, tôi mới gõ cửa.

Minh Giác cúi đầu xem tài liệu, giọng nói lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

Tôi cất giọng: "Giám đốc, anh hung dữ quá đi… Anh làm em sợ rồi này."

Minh Giác cười nhẹ, ngẩng đầu kéo cà vạt, đuôi mắt hơi nhướng lên: "Khóa cửa lại."

Tôi liếc anh một cái.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn khóa cửa lại.

Anh ra hiệu cho tôi lại gần, rồi ôm lấy eo tôi, để tôi ngồi trên đùi anh:

"Cô nàng bận rộn của chúng ta sao lại có thời gian đến đây? Hôm nay không phải đi làm ở công ty của ba sao?"

Tôi đưa tay véo mặt anh, chớp mắt làm nũng: "Em sẽ nói nhưng anh không được giận đấy nhé."

Minh Giác gật đầu chiều chuộng: "Được, nói đi."

Tôi mỉm cười giải thích: "Văn Văn sẽ đi làm ở công ty của ba, nên em không đi nữa, chuyển sang làm trợ lý cho chú Tống, vừa học vừa chuẩn bị cho cuộc thi."

Quả thật, vừa dứt lời, khuôn mặt Minh Giác đã lạnh lùng trở lại.

Chụt.

Tôi hôn lên mặt anh, ôm cổ anh làm nũng:

"Minh Giác, anh đã nói là không giận mà, nếu anh giận thì chính là đồ thất hứa."

Minh Giác cười nhạo, nén lại vẻ không hài lòng.

"Anh không thể giận được sao?"

Tôi cúi đầu, hàng mi dài chớp chớp.

Tôi nói trong hơi thở nặng nề: "Có gì phải giận chứ, mặc dù họ không phải là ba mẹ ruột của em, nhưng suốt những năm qua cũng đối xử rất tốt với em, có thể giúp đỡ ba mẹ em rất vui, nếu không giúp được thì cũng không sao."

Minh Giác ôm tôi với vẻ đau lòng, cằm cọ lên đầu tôi, như một cách an ủi không lời.

Cuối cùng, anh nhẹ nhàng khuyên: "Kiều Kiều, em là cô gái tốt bụng nhất trên thế gian."

Tôi mỉm cười, có vẻ như tôi đã nắm vững hình tượng tốt bụng này.

Sau khi nói thêm một lúc, tôi mới đứng dậy rời đi.

"Được rồi, em đi làm việc vặt ở chỗ chú Tống đây, anh phải làm việc chăm chỉ nhé, hiểu chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kiep-nay-nang-dua-loi-ta-ve/chuong-8.html.]

Minh Giác nhướng mày, giọng nói có ý cười: "Biết rồi, biết rồi, cô quản lý nhỏ của tôi."

Bước đầu tiên của việc làm trợ lý chính là làm việc vặt.

Bị chú Tống chỉ huy làm việc cả ngày, mệt đến nỗi tóc ướt đẫm mồ hôi, còn bị kệ đè vào ngón chân đau điếng.

Khi chú Tống hỏi tôi có mệt không.

Tôi cười rạng rỡ: "Không mệt đâu ạ."

Chú Tống rất hài lòng với thái độ của tôi, ban đầu còn lo lắng tôi là một cô công chúa được nuông chiều, không chịu nổi khó khăn, vì thiết kế cần cả tài năng và sự kiên trì.

Khi thấy tôi trở về nhà trong tình trạng khốn đốn, Văn Văn vui mừng đến mức hai mắt sáng cả lên.

Mẹ nuôi hỏi: "Có chuyện gì vậy con?"

Tôi giải thích: "Vâng, con tìm được một công việc trợ lý thiết kế để thực tập trước."

Mẹ nuôi có chút xót xa: "Văn Văn, con nhìn Kiều Kiều..."

Chưa nói xong, Văn Văn đã tỏ thái độ đanh đá nói:

"Chị ta sống ra sao thì có liên quan gì đến con? Chị ta xứng đáng phải sống cuộc đời thấp hèn như vậy. Mẹ, mẹ không biết những năm qua con đã phải sống thế nào thay cho cô ta sao?"

Nghe cô ta nói vậy thì mẹ nuôi cũng không nói gì nữa.

Tôi đi thẳng lên lầu.

Tắm xong, tôi xem tin nhắn từ thám tử tư.

Có tiền thì dễ làm việc, với một trăm nghìn tệ đã huy động toàn bộ nhân viên văn phòng, giúp tôi điều tra quá khứ của Văn Văn.

Chỉ sau mười lăm giờ, đã có đầy đủ thông tin.

Khi chúng tôi được giải cứu, tôi được ba mẹ nuôi đưa đi.

Còn cô ta được đưa vào trại trẻ mồ côi, ở đó ba năm rồi được một cặp vợ chồng không có khả năng sinh con nhận nuôi.

Sau đó, cặp vợ chồng lại nhận nuôi một cậu bé, rồi bắt đầu hành hạ cô ta, cuối cùng cô ta rời khỏi nhà khi tốt nghiệp trung học.

Cuộc sống tiếp theo của cô ta là làm phục vụ, gái massage, em gái KTV, rồi dựa dẫm vào một ông già năm mươi tuổi giàu có, ông ta vì công việc đã gửi Văn Văn cho vài người l.à.m t.ì.n.h nhân...

Bằng tốt nghiệp trung học và đại học là giả, không tra cứu được trên trang web chính thức, còn dám nói khoác.

Thực sự tôi rất mong đợi xem cô ta có thể làm cho tập đoàn của ba mẹ nuôi tôi ra sao.

Tôi uống cạn ly rượu vang.

Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhiều năm qua tôi chỉ có thể ngủ được nhờ vào rượu.

Những giấc mơ lặp đi lặp lại trong suốt mười mấy năm lại hiện lên.

Vẫn nhớ ngày hôm đó trời trong xanh, gió nhẹ, không khí tràn ngập tiếng chim hót và hương hoa.

Văn Văn hẹn tôi đến bên mép vách đá.

 

Loading...